Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 100 - Mâu thuẫn



Chương 100 - Mâu thuẫn



Chương 100: Mâu thuẫn
Từ nhỏ đến lớn Triệu Vĩnh Lan chưa từng bị người ta đánh như vậy, một cái tát kia của Cố Niệm Vi đánh cho cô ta sững sờ, chờ đến khi cô ta lấy lại tinh thần, cô ta xoa mặt mình thét chói tai, nhắm mắt xông đến chỗ Cố Niệm Vi.
“Cô dám đánh tôi, cô dám đánh tôi.” Hiển nhiên cô ta không phải là đối thủ của Cố Niệm Vi, bị Cố Niệm Vi chế trụ.
Cố Niệm Vi không ra tay đánh cô ta nữa, nhưng Triệu Vĩnh Lan lại tức giận đến điên người.
“Trương Tuệ Tuệ, Trương Tuệ Tuệ, cô làm gì vậy, cô không thấy tôi bị người ta ức hiếp sao? Cô còn đứng đó làm gì?”
Trương Tuệ Tuệ do dự hai giây, sau cùng vẫn đi đến chỗ Cố Niệm Vi.
Vẫn là câu nói kia, cha mẹ Triệu Vĩnh Lan là người lãnh đạo trực tiếp của cha mẹ cô ta, nếu như Triệu Vĩnh Lan bị đánh, bản thân lại không giúp đỡ, đến khi đó tin tức này truyền qua, cha mẹ cô ta sẽ bị liên lụy.
Vừa mới đi được hai bước, cô ta đã bị Giang Hựu Đào cản lại, cô ta nhìn qua Giang Hựu Đào, lại nhìn thấy gương mặt cười như không cười của Giang Hựu Đào.
“Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết đi, người ngoài đừng nhúng tay vào, được chứ?”
Trong nháy mắt tư thế oai hùng khi Giang Hựu Đào đánh nhau với Lưu Nhị Hoa xuất hiện trong đầu Trương Tuệ Tuệ, Trương Tuệ Tuệ đứng yên tại chỗ.
Trương Tuệ Tuệ bị Giang Hựu Đào ngăn cản, đối mặt với Cố Niệm Vi, Triệu Vĩnh Lan một chút phần thắng cũng không có.
Cố Niệm Vi là người văn minh, ngoại trừ ban đầu một cái tát kia, phía sau cô ấy chưa từng đánh vào mặt Triệu Vĩnh Lan.
Nhưng mỗi khi cô ấy đánh Triệu Vĩnh Lan mộ cái đều dùng lòng bàn tay: “Một bàn tay có thể vỗ vang được không? Có đau không? Bên ngoài nhiều ruồi bọ như vậy, đi nào, tôi dẫn cô đi xem trứng gà có bị ruồi bọ chích không.”
Đời này Cố Niệm Vi hận nhất mấy câu nói thương dăng bất đinh vô phùng đích đản, một bàn tay không thể vỗ vang, vì sao người ta không nói người khác, chỉ nói cô.
Rất không may, Triệu Vĩnh Lan đã nói cả ba câu này, mang đến lửa giận của Cố Niệm Vi buff x 3, cô ấy càng nghĩ càng giận, lôi kéo cổ áo Triệu Vĩnh Lan ra ngoài.
Mùa hè phương bắc không nhiều muỗi, nhưng ruồi bọ lại bay đầy trời, bây giờ trời mưa nên bên ngoài mới ít ruồi bay.
Cố Niệm Vi kéo Triệu Vĩnh Lan đến chỗ chuồng gia súc bên cạnh phòng củi, đám thanh niên trí thức bọn họ nuôi mấy con gà ở chỗ này, đã có hai con bắt đầu đẻ trứng.
Hôm nay mưa to, bọn họ còn chưa nhặt trứng gà.
Cố Niệm Vi cho Giang Hựu Đào một ánh mắt, trong lòng Giang Hựu Đào cười ha ha, đi đến nhặt trứng gà đặt lên chỗ củi, đám ruồi đang bay loạn trong chuồng gà bay về phía quả trứng.
Cố Niệm Vi lại đánh một cái lên vai Triệu Vĩnh Lan: “Cô nhìn xem ruồi bọ có chích lên trứng không, không có vết chích nhỉ, nếu như không có, vậy vừa rồi cô đánh rắm gì? Ồ, thương dăng bất đinh vô phùng đích đản hả?”
Triệu Vĩnh Lan từ nhỏ đến lớn chính là miệng tiện, còn thường xuyên lấy việc nói móc người khác làm trò cười, nếu không phải chức vị của cha cô ta cao, lấy tính tình đó của cô ta đã sớm bị người ta trừng trị.
Đời trước Cố Niệm Vi là một nữ thanh niên sống một mình, tư sắc không tồi, trong tay lại có tiền, cô ấy từng học võ, tốn không ít tiền, đừng nói là đối phó với người yếu ớt như Triệu Vĩnh Lan, ngay cả đối diện với Lâm Kiến Trung, cô ấy cũng có thể đánh được mấy hiệp.
Nếu không cô ấy đâu có lá gan lớn một mình đi đến chợ đen trên huyện thành, lại còn chạy thoát từ trong tay đám người kia hai lần.
Triệu Vĩnh Lan bị đánh đến gào khóc: “Các người ức hiếp tôi! Các người đều ức hiếp tôi!”
Cô ta vừa khóc vừa kêu.
Cô ta cảm thấy mình bị mọi người cô lập, rõ ràng cô ta chỉ nói mấy câu mà thôi.
Cố Niệm Vi không thích nghe có thể phản bác, dựa vào đâu mà ra tay, còn cả Lý Vân Anh, chẳng phải cô ấy là người quản lý bên nữ thanh niên trí thức à? Sao cô ấy không ngăn cản Cố Niệm Vi, đây không phải cô lập cô ta thì là gì? Còn cả Trương Tuệ Tuệ, Triệu Vĩnh Lan vừa nghĩ đến cô ta, trong lòng đã hận thấu xương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận