Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 356 - Trở về



Chương 356 - Trở về



Chương 356: Trở về
Nếu như không bị ý thức của thế giới nhỏ chi phối, Giang Hựu Đào mắng thêm hai câu não tàn, sau đó yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Triệu Vĩnh Lan đã đến.
Cô ấy đi một mình, mang cho đám người một túi lê đông lạnh.
“Tôi về nhà đón năm mới, sang năm chúng ta gặp lại sau.”
Điểm thanh niên trí thức thiếu thanh niên trí thức lâu năm, hiện tại trừ Lý Vân Anh, Vương Thiện Hỉ và Chu Chấn Viễn, cô ấy thuộc kiểu tư lịch sâu.
Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh lớn tuổi, không muốn về nhà, hiện tại Chu Chấn Viễn dưới sự đáp cầu dẫn mỗi của Thẩm Đào cùng với một cô gái huyện thành đánh đến lửa nóng, đương nhiên không muốn về.
Triệu Vĩnh Lan trân quý suất thăm người thân này.
Buổi chiều cô ấy lên tàu hỏa, ngày hôm nay lên công xã, thuận tiện chào tạm biệt đám người Giang Hựu Đào.
Cô ấy có thể về nhà, đám người Giang Hựu Đào cũng vui thay cho cô ấy.
“Về nhà dành nhiều thời gian ở bên cha mẹ, cha mẹ cô đối xử với cô không tệ lắm đâu.”
Trải qua nhiều chuyện, Triệu Vĩnh Lan đã sớm hiểu rõ, cha mẹ cô ấy khá coi trọng con trai, nhưng đối với cô con gái này cũng không có lỗi gì, trong hành lý của cô ấy đều là đặc sản thổ địa mà cô ấy muốn mang về cho cha mẹ.
“Tôi biết, thôi không nói với mấy cô nữa, tôi đi đây.”
Giang Hựu Đào tiễn cô ấy đến nhà ga, chờ cô ấy lên xe mới về.
Giang Hựu Đào luôn cảm thấy, lần này Triệu Vĩnh Lan đi, chỉ sợ sẽ không trở về Liễu Thụ Câu nữa.
Đám người bọn họ tuy có không ít mâu thuẫn, nhưng vẫn luôn là thanh niên trí thức cùng tiến cùng lùi, ngắn ngủi hai ba tháng, đã có nhiều thay đổi.
Thật ra nghĩ lại cũng có chút thương cảm, nhưng chỉ cần hướng về nơi chỗ tốt, những thương cảm này không tính là gì.
Lúc đi qua cửa bưu cục, Giang Hựu Đào gặp Phó Thiệu Hoa đưa Quách Khải An và Thiệu Hồng Niên về.
Thiệu Hồng Niên nhìn thấy Giang Hựu Đào, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cô.
Giang Hựu Đào hừ một tiếng: “Anh trừng mắt nhìn tôi làm cái gì?”
Thiệu Hồng Niên không nghĩ đến Giang Hựu Đào lại kiêu ngạo như vậy, trước kia phần lớn nữ sinh mà anh ta gặp được đều muốn lấy lòng anh ta, cho dù không lấy lòng anh ta cũng sẽ không có biểu cảm này.
Nghĩ đến Cố Niệm Vi lừa mình xoay mòng mòng, trong lòng Thiệu Hồng Niên nghẹn lại: “Nhìn cô thì sao!”
Nói thật lòng, dáng vẻ cao cao tại thượng của Thiệu Hồng Niên kia đúng là gợi đòn, Giang Hựu Đào nhịn anh ta lâu lắm rồi.
Đều là loại hình anh tuấn lạnh lùng, Cố Hán Thân không gợi đòn, nhưng Thiệu Hồng Niên lại khiến cho người ta cảm thấy ngứa răng ngứa tay với dáng vẻ của anh ta.
Thiệu Hồng Niên còn chưa nói xong, trong miệng vẫn còn nói.
“Trở về nói với chị em tốt của cô một câu, làm người phải biết cảm ơn, tốt xấu gì cũng xem như tôi cứu được cô ta, không nói đến việc cô ta cảm ơn tôi, ít nhất cũng đừng lừa người chứ?”
Giang Hựu Đào chưa gặp qua người nào chày cối như vậy.
“Bản thân anh ngu ngốc, còn sợ bị người khác lừa hả? Có phải lúc anh ra đời, đầu óc bỏ quên trong bụng mẹ anh, không sinh ra theo không?”
“Không có anh, chị em tốt của tôi vẫn có thể thoát thân, một câu cứu được cô ấy của anh, người không biết còn tưởng anh hiến thận hiến gan cho cô ấy đấy, khi đó chị em tốt của tôi nói cảm ơn anh còn chưa đủ sao?”
“Anh muốn thế nào thì nói thẳng.”
Từng câu từng chữ Giang Hựu Đào nói ra cực kỳ nhanh, Thiệu Hồng Niên còn chưa kịp phản ứng lại đâu, anh ta hơi há miệng, Giang Hựu Đào lại không cho anh ta cơ hội nói chuyện.
“Anh còn hỏi địa chỉ chị em tốt của tôi, sao nào, muốn học cổ nhân có ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp hả?”
“Anh là con cóc còn muốn ăn thịt thiên nga, nghĩ hay lắm!”
Giang Hựu Đào nói liên tục như vậy làm cho Thiệu Hồng Niên bị nói đến bối rối, muốn phản bác lại nhưng đã mất đi cơ hội tốt nhất.
Phó Thiệu Hoa nhất thời không trông coi kỹ lại để anh ta thả rắm trước mặt Giang Hựu Đào, bị chọc giận gần chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận