Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 632 - Lòng cha mẹ



Chương 632 - Lòng cha mẹ



Chương 632: Lòng cha mẹ
Đứa bé bị sảy không còn, cô ta cũng không đau lòng, người đàn ông khuyên hai câu, cô ta lập tức hào phóng tha thứ cho người ta.
Mẹ Trương Lâm Thục Phượng bất ngờ mở mắt ra, trong lúc này Trương Tự Cường nằm đối diện bà ta cũng mở mắt.
Bên ngoài tàu hỏa thời tiết đã lạnh, phía đông hiện lên từng tia sáng trắng.
Lâm Thục Phượng nhìn ông xã, nói: “Lão Trương, tôi mơ một giấc mơ, tôi mơ thấy Tiểu Tây. Con bé sửa lại tên, sửa lại địa điểm xuống nông thôn, còn lập gia đình.”
Trương Tự Cường bất chợt nhìn về phía bà ta, một lúc lâu sau ông ta mới nói:
“Có phải nó gả cho một đội trưởng đội bảo vệ? Hơn nữa nó không phải là con gái của chúng ta, đúng không?”
Lâm Thục Phượng kinh ngạc nhìn ông ta: “Ông cũng nằm mơ giấc mơ này sao?”
“Ừm.”
Hai vợ chồng mãi mà không nói gì.
Trương Lâm Tây là đứa bé đầu tiên của vợ chồng bọn họ, từ lúc sinh ra đã nhận được toàn bộ yêu thương của vợ chồng bọn họ.
Sau khi luôn không có tin tức của cô ấy, hai vợ chồng thường trong đêm không ngủ được, Lâm Thục Phượng vì cô ấy, không biết khóc bao nhiêu lần.
Trương Tự Cường cũng không dễ chịu, áy náy bám lấy ông ta cả ngày.
Nếu như lúc trước ông ta cẩn thận một chút, đề phòng người khác một chút, ông ta sẽ không bị anh em tốt ngày xưa hãm hại, còn liên lụy tới người nhà, bị bắt xuống cơ sở rèn luyện.
Nếu không phải bọn họ bị điều xuống cơ sở rèn luyện, Tiểu Tây nhà ông ta sẽ không xuống nông thôn, không xuống nông thôn sẽ không mất liên lạc với cô ấy.
Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, bên trong cơ thể của con gái bọn họ đổi thành một người bọn họ vốn không quen biết.
Cô ta chà đạp cơ thể của con gái bọn họ, dùng tiền nhà bọn họ, còn ích kỷ tàn phá mọi thứ thuộc về con gái của bọn họ.
Trương Tự Cường lau mặt:
“Kế tiếp chúng ta đừng về nhà nữa, chúng ta đón Lâm Nam đi thẳng tới thủ đô, là người hay quỷ dù sao chúng ta cũng phải liếc mắt một cái.”
“Ừm.” Lâm Thục Phương nhắm mắt lại, bà ta nghĩ, nếu người kia không phải Lâm Tây của bà ta, cho dù bà ta liều cái mạng này, cũng phải đuổi người chiếm cơ thể của con gái bà ta đi.
Cho dù đến lúc đó cơ thể của con gái bà ta xuất hiện ngoài ý muốn cũng không sao, bà ta không thể để người ta chà đạp con gái bà ta như vậy.
Nhớ tới đoạn sau của cảnh trong mơ, cái mũi của Lâm Thục Phương chua xót, chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn ngào tới cực hạn.

Học tự học buổi tối xong trở lại ký túc xá, mọi người đều chuẩn bị đi rửa mặt, Chung Linh Linh cầm lấy phích nước nóng muốn rót nước, phát hiện bên trong đã rỗng tuếch.
Cô ấy cau mày, nhìn Trương Lâm Tịch đang nằm trên giường: “Cô dùng nước nóng trong phích sao?”
Thời tiết lạnh, mọi người về ký túc xá sẽ rót cốc nước ấm trước tiên, sau đó đổ nước vào trong chậu nước rửa chân để rửa chân, sau khi ngâm chân xong thì nằm trên giường, thoải mái dễ chịu.
Bình thường bọn họ có năm người, nước trong ba phích nước nóng có thể phân chia mỗi người một nửa, nửa phích nước nóng còn lại thì để đêm mọi người uống.
Mọi người đã quen với hình thức này, nhưng hiện giờ vừa tiến vào phòng, nước trong phích nước nóng đột nhiên thiếu một phích, như vậy ai chịu nổi?
Ngày hôm nay nước là Trình Lâm Phương đi lấy, bọn họ cùng nhau đi lấy nên không có khả năng đã quên lấy.
Trương Lâm Tịch cảm thấy vô cùng keo kiệt.
Cô ta đã quen cả ngày tắm rửa, xuyên việt tới đây không thể mỗi ngày tắm khiến cô ta buồn bực muốn chết, không dễ dàng gì mới thích ứng được thời gian không thể tắm rửa.
Thời cô ta sống khoa học kỹ thuật rất phát triển, lại trọng sinh trở về, cô ta đã không thích ứng được cuộc sống không tắm rửa.
Năm nay mọi người thích học, mọi người vô cùng quý trọng cơ hội đi học này, khi tới tự học buổi tối cả ký túc xá không có mấy người, Trương Lâm Tịch đi lấy một chậu nước lạnh trở về định lau người, cả người cũng thoải mái hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận