Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 776 - Chuyện nhà họ Tưởng



Chương 776 - Chuyện nhà họ Tưởng



Chương 776: Chuyện nhà họ Tưởng
“Bà ta nói, sinh con là chuyện của phụ nữ, có phụ nữ nào không sinh con? Có người nào không ở nhà sinh? Sinh ở bên ngoài, ai biết người đỡ đẻ là ai, nếu đỡ đẻ là nam, chẳng phải con trai bà ta sẽ chịu thiệt lớn ư?”
“Lưu Hiểu Phượng sinh Tưởng Như Vân, cuộc sống của bà ta ở Tưởng gia rất khó khăn, nếu không phải Tưởng Phong còn có chút lương tâm, ông ta đã sớm ly hôn với Lưu Hiểu Phượng. Lưu Hiểu Phượng đúng là chịu tội lớn.”
“Cũng may tính cách của bà ta coi như tốt, chịu tội như vậy cũng không trách Tưởng Như Vân, còn sủng cô ta lên tận mây. Ngày bà Tưởng đi, Lưu Hiểu Phượng sửng sốt không rơi một giọt nước mắt, lúc ấy không có ai chỉ trích bà ta.”
“Lưu Hiểu Phượng cũng không dễ dàng gì, nhiều năm như vậy vẫn luôn chịu đựng cả. Kết quả con gái không phải con ruột của mình, con gái như châu như bảo nuôi dưỡng nhiều năm như thế, vì người đàn ông còn muốn giết con gái ruột của mình, nói xem có ai chịu nổi?”
“Nghe nói ngày hôm qua ở cục cảnh sát, Lưu Hiểu Phượng thấy Tưởng Như Vân thì tát cô ta một cái. Sau đó ôm cô bé kia khóc bù lu bù loa.”
Bác gái Phó gia vừa nói vừa thở dài.
Phó Văn Anh hỏi: “Vậy chị nói xem Lưu Hiểu Phượng còn muốn giữ lại Tưởng Như Vân không?”
Lúc trước có chuyện này truyền ra, có người từng hỏi Lưu Hiểu Phượng, lúc trước Lưu Hiểu Phượng trả lời là Tưởng gia không thiếu tiền nuôi thêm một đứa, định nuôi cả hai đứa.
Lúc này lại có chuyện như vậy, mọi người đều tò mò đối với quyết định của Lưu Hiểu Phượng.
Bà Tưởng chết đi, Tưởng gia do Lưu Hiểu Phượng làm chủ, chồng của bà ta làm lão đại Tưởng gia, cũng là người có chức vị cao nhất ở Tưởng gia, bà ta có quyền nói chuyện nhất định.
Bình thường ông Tưởng không quản những chuyện này.
“Có lẽ không nuôi đâu. Đã như vậy rồi, tình hình của hai cô gái hiện giờ là thủy hỏa bất dung, hai cô gái đã thành kẻ thù. Lưu Hiểu Phượng là người thông minh, sẽ biết lựa chọn thôi.”
“Lưu Hiểu Phượng là người thông minh, nếu không thông minh, đã sớm bị mẹ chồng bà ta hành hạ đến chết. Em xem bà ta không chỉ chịu được mẹ chồng, còn nắm chặt chồng mình trong tay nhiều năm như thế, thì biết là bà ta không phải loại đơn giản.”
Mọi người nói đến đây, lập tức dời đề tài nói chuyện khác.
Không lâu sau có người đi ngang qua cửa ra vào Phó gia, mọi người nhìn về phía cửa, vừa vặn là đám người Tưởng gia mà bọn họ mới nói.
Lưu Hiểu Phượng nắm chặt tay một cô gái trong đó, đôi mắt đỏ bừng lên, cô gái kia cũng đỏ mắt.
Thấy Giang Hựu Đào cô gái kia ngẩn người, lại cười với cô, sau đó bị người Tưởng gia lôi đi.
Sắc mặt người Tưởng gia còn lại không được tốt lắm.
Bọn họ rời đi không lâu thì Phó Văn Anh ra cửa, chỉ một lát là trở về.
Bà ấy mang đến một tin tức hoàn toàn mới:
“Có người hỏi qua, Lưu Hiểu Phượng nói nếu như ôm nhầm, cũng không thể để đôi vợ chồng Lục gia không có đời sau, tính toán trả hai đứa bé về vị trí của mình.”
“Bà ta nói, nhiều năm qua bà ta đối với Tưởng Như Vân là không thẹn với lòng, Tưởng Như Vân cũng đã trưởng thành, sắp đi làm, bọn họ trả lại Tưởng Như Vân cũng không tính là có lỗi với cô ta. Trái lại là Tâm Vũ nhà bọn họ, ở Lục gia nhiều năm như vậy cha mẹ nuôi đã mất, bị người ta bắt nạt không ít, bọn họ thiếu nợ Tâm Vũ quá nhiều, sau này muốn đền bù cho cô ấy.”
Sau khi Phó Văn Anh nói xong, lại nói: “Tâm Vũ là tên cô gái kia, sau này tên Tưởng Tâm Vũ.”
Chuyện đã đến nước này, không cần thiết phải nói nữa, dù sao ly kỳ còn máu chó tới mấy, đó cũng là cuộc sống nhà người ta, không liên quan tới bọn họ.
Ăn cơm tối, ngắm trăng, ăn bánh trung thu, mọi người về nhà mình.
Buổi tối Phó Thiệu Hoa uống ít rượu, lúc này anh uống tương đối nhiều, anh không muốn để Giang Hựu Đào về nhà, đạp xe chở cô một vòng, vòng đến bên kia đại học thủ đô, dẫn cô tiến vào một ngôi nhà không quá nhỏ.
Sau khi mở cửa, anh kéo Giang Hựu Đào tiến vào:
“Biết rõ em thích mua nhà, Đào Nhi, đây là nhà anh tự mình mua, không tiêu tiền trong nhà, dùng tiền mừng tuổi anh tích lũy từ nhỏ và tiền lương đưa thư cho người ta.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận