Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 88 - Hội đọc sách



Chương 88 - Hội đọc sách



Chương 88: Hội đọc sách
Giống như buổi đọc sách hôm nay, ngày cả ngày thường không đàng hoàng nhất như Triệu Vinh Quang cũng không vắng mặt.
Hiện tại người đang đọc một câu thơ hay cũng là anh ta, thứ mà anh ta đọc chính là trích đoạn ngắn trên báo chí về bốn thứ hiện đại hóa.
Sau khi anh ta đọc xong, nhóm thanh niên trí thức giống như thủy triều, tiếng vỗ tay vang vọng khắp toàn bộ phòng bếp, cùng với tiếng mưa rơi bên ngoài hòa vào nhau.
Chờ sau khi anh ta ngồi về chỗ cũ, Vương Thiện Hỉ nói với mấy thanh niên trí thức mới đến như Giang Hựu Đào: “Chỉ cần là những lúc việc nhà nông không quá bận rộn, chúng ta đều sẽ mở một hội đọc sách, trong hội đọc sách này, các cô, các cậu có thể đọc diễn cảm một câu thơ, một trích đoạn mà mình cảm thấy hay, cũng có thể kể chuyện xưa. Chờ đến lúc mùa nông nhàn, mấy điểm thanh niên trí thức ở cạnh nhau sẽ tụ họp một lần, đến lúc đó chúng ta có thể đem tác phẩm tâm đắc của mình trao đổi với thanh niên trí thức khác.”
“Đây xem như là một loại phương thức cùng nhau tiến bộ!”
Ngoại trừ Giang Hựu Đào, ba người khác đều cực kỳ ủng hộ.
Lúc còn đi học, Triệu Vĩnh Lan vẫn luôn là phần tử tích cực trong trường, cô ta lập tức lên tiếng: “Điểm trưởng, vậy ngoại trừ đọc diễn cảm thơ ca văn xuôi, còn có phương thức giao lưu khác không?”
Trong ánh mắt của Triệu Vĩnh Lan tràn ngập mong chờ, cô ta cho Trương Tuệ Tuệ một ánh mắt, Trương Tuệ Tuệ lập tức cho cô ta một cây cầu: “Đúng đó điểm trưởng, lúc còn đi học Vĩnh Lan chính là ủy viên ban tuyên truyền của lớp chúng tôi, cô ấy chơi đàn Phong Cầm khá hay, lần đầu tiên biểu diễn thiếu chút nữa đã vào được đoàn văn công.”
(Phong cầm còn được gọi là đàn xếp hay accordion)
Nhắc đến thứ mình am hiểu, cằm Triệu Vĩnh Lan ngước lên cao, chờ đến lúc Trương Tuệ Tuệ nói đến đoạn thiếu chút nữa đã vào được đoàn văn công, trong mắt cô ta lại hiện lên mất mát.
Vương Thiện Hỉ rất vui mừng: “Như thế quá tốt rồi, tôi cũng không giấu gì mọi người, Uông gia thôn, thanh niên trí thức Lưu – Lưu Hải Dương kia biết thổi tiêu, mỗi lần tụ hội quan hệ hữu nghị, bọn họ sẽ biểu diễn một lần, nói thật lòng tôi cảm thấy phiền với anh ta lâu rồi, đồng chí Triệu Vĩnh Lan biết chơi đàn Phong Cầm thì quá tốt rồi, chờ sau khi thu hoạch vụ mùa xong, chúng ta qua Uông gia thôn tụ họp, nhất định phải áp chế nhuệ khí của bọn họ.”
Trong số thanh niên trí thức có thanh niên trí thức Lưu của Uông gia thôn thích sự nổi bật, đương nhiên cũng có người thích khiêm tốn, không ít người có tài nghệ, giống như Cố Niệm Vi vậy, cô ấy biết đàn, nhưng đến bây giờ cô ấy chưa để lộ tin tức này ra ngoài.
Triệu Vinh Quang biết thổi tiêu, thổi đến không tệ lắm, đây là chuyện mà toàn bộ người ở điểm thanh niên trí thức Liễu Thụ Câu đều biết, có đôi khi ngày mùa bận rộn, anh ta còn lôi tiêu của mình ra thổi cho mọi người nghe.
Thế nhưng anh ta chưa từng biểu diễn trước mặt người nơi khác.
Lúc còn đi học, Chu Chấn Viễn ở đội thơ ca của trường, anh ta viết thơ và đọc diễn cảm không tồi, mỗi khi anh ta lên sân khấu đọc diễn cảm thơ, luôn nhận được rất nhiều ưu ái của nữ thanh niên trí thức.
Đây xem như một phương diện mang đến sự tự tin của Chu Chấn Viễn.
Hiện tại nghe Triệu Vĩnh Lan biết chơi đàn Phong cầm, anh ta chớp mắt tỏ vẻ hứng thú nói.
“Vậy chúng ta biên đạo một tiết mục đi? Đồng chí Triệu Vĩnh Lan biết chơi đàn Phong Cầm, cô ấy đệm đàn, tôi đọc diễn cảm thơ ca.”
Chu Chấn Viễn nói rất thẳng thắn, ngoại trừ Triệu Vĩnh Lan, những người còn lại đều biết anh ta đánh chủ ý gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận