Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 424 - Sét đánh



Chương 424 - Sét đánh



Chương 424: Sét đánh
Thế giới nhỏ số 9 khóc oa oa, nó không hiểu vì sao lại bị đánh, ý thức của thế giới nhỏ số 9 đã luân hồi rất nhiều lần trong phó bản mà hệ thống ăn dưa tạo ra, nó thật sự sợ, hiện tại thân thể đã phai nhạt đi một vòng.
Sau khi hệ thống ăn dưa đánh sướng rồi, không để ý đến nó cầu xin tha thứ lại nhét nó vào trong phó bản.
Mạnh Lâm Nghi nghe Kỷ Hựu Thương nói, ồ một tiếng.
“Anh cảm thấy tôi muốn gì? Nhà các anh có gì đáng giá để tôi muốn, từ nhỏ đến lớn, nhà các anh cho tôi chỗ tốt gì sao? Hôn ước này với anh đối với tôi mà nói, có hay không có chẳng có gì khác nhau cả.”
“Anh không muốn cưới tôi, tôi không muốn cưới anh, cứ như vậy tách ra không tốt sao?” Từ nhỏ thành tích học tập của Mạnh Lâm Nghi không tệ, sau khi học xong cấp ba, cô ấy thi đỗ trường y tá ở Thân Thành.
Chỉ là cha mẹ Mạnh không cho học, bọn họ kiên định cho rằng con gái đọc quá nhiều sách cũng vô dụng, có thể cho cô ấy học xong cấp ba chính là ân điển lớn nhất của người làm cha mẹ như bọn họ, còn muốn tiếp tục học y tá sao? Mơ đi.
Người nhà họ Kỷ xuất hiện, chỉ là giúp con đường học y tá của Mạnh Lâm Nghi thuận lợi hơn mà thôi, cho dù không có nhà họ Kỷ, cô ấy vẫn có thể đi học được.
Cho nên sau khi Mạnh Lâm Nghi xuyên đến cũng không cảm thấy mình nợ nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ quả thật không bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt cô ấy được.
Kỷ Hựu Thương đâu phải chưa từng yêu đương, từ khi lên cấp ba, anh ta không ngừng có bạn gái, lòng phụ nữ có bao nhiêu tham lam, Kỷ Hựu Thương biết, trước đó có một người bạn gái cũ của anh ta muốn dựa vào lấy lui làm tiến, dùng lực ép anh ta, sau khi bị anh ta nhìn thấu lập tức chia tay, về sau cho dù cô ta có cầu xin như thế nào, Kỷ Hựu Thương cũng không quay đầu lại.
Lời nói lúc này của Mạnh Lâm Nghi không khác gì bạn gái cũ của Kỷ Hựu Thương, thậm chí Mạnh Lâm Nghi còn không bằng cô ta, dù sao cô ta xuất thân gia đình công nhân, khác biệt như ngày với đêm với kiểu người xuất thân từ khu dân nghèo đi ra như Mạnh Lâm Nghi.
Kỷ Hựu Thương cho rằng, một người nghèo khắc sâu vào trong xương tủy cả đời không mất đi được, cho dù cô ấy thật sự trở thành vợ mình cũng cả người mang lấy vẻ nghèo hèn.
Anh ta nghe xong những lời Mạnh Lâm Nghi nói thì cười lạnh một tiếng.
Chính anh ta cũng không tài nào hiểu được ông nội mình, sao phải chọn cho anh ta một cô vợ như vậy, không có tác dụng gì với tiền đồ của mình.
“Được rồi, những lời này là do cô nói đấy nhé, cô đừng có mà hối hận.” Kỷ Hựu Thương nói xong những lời cay độc này, quay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi chưa được bao lâu, chân trời vang lên tiếng sấm to, tia sét rạch phá bầu trời.
Giang Hựu Đào đi đến bên người Mạnh Lâm Nghi: “Tiểu Mạnh, có phải đầu óc vị hôn phu này của cô có vấn đề gì không? Mưa to như vậy, sét đánh lớn như thế, anh ta không biết tránh sao?”
Còn chưa đợi Mạnh Lâm Nghi nói chuyện, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
“Ôi, có người bị sét đánh, có người bị sét đánh.”
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa liếc nhau, lập tức đứng lên chạy ra cửa, Mạnh Lâm Nghi và đồng nghiệp của cô ấy là nhân viên y tế cũng xông ra ngoài trước.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Kỷ Hựu Thương mới còn ở trong phòng dọa người, lúc này đã nằm trên đất, phía trên anh ta là một cây đa lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Hựu Đào cảm thán, quả nhiên lúc trời mưa không thể tránh dưới tàng cây, cô giáo thật sự không lừa mình.
Mưa vẫn còn tiếp tục rơi, Phó Thiệu Hoa là một người đàn ông, vào lúc này đứng ra, cùng một đồng chí nam ra xem náo nhiệt khiêng Kỷ Hựu Thương về giường bệnh ở trạm y tế.
Mạnh Lâm Nghi đi lên, mở tròng trắng mắt anh ta, lại vỗ vỗ anh ta, ánh mắt anh ta giật giật, Mạnh Lâm Nghi nói: “Không sao, có lẽ bị sét đến tê dại, lát nữa là ổn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận