Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 83 - Tên cẩu tặc kia, nhanh buông bàn tay dơ bẩn của anh ra



Chương 83 - Tên cẩu tặc kia, nhanh buông bàn tay dơ bẩn của anh ra



Chương 83: Tên cẩu tặc kia, nhanh buông bàn tay dơ bẩn của anh ra
Hình ảnh này, nữ xinh đẹp, dáng dấp người nam xem như đoan chính, ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà không cảm thấy hồng phấn bay đầy trời, hô to một tiếng trong lòng có mãnh hổ ngửi tường vi? Ai mà không vì một đôi bích nhân như bọn họ rối rít nhìn?
Nhưng Giang Hựu Đào lại chỉ cảm thấy chói mắt.
Cô đi về phía hai người: !!! Tên cẩu tặc kia, nhanh buông bàn tay dơ bẩn của anh ra!
“Vi Vi.”
Một chân Cố Niệm Vi bị một người đàn ông trưởng thành nắm trong lòng bàn tay, cô ấy có thể cảm nhận được rõ ràng, vết chai trên tay người đàn ông cọ vào mu bàn chân cô ấy, mang theo cảm giác nhột và hơi nói, trong lòng cô ấy cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nghe thấy tiếng Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi cho rằng mình nghe nhầm.
Giang Hựu Đào lại gọi một tiếng, cô ấy lập tức theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy người tới thật sự là Giang Hựu Đào, trong lòng cô ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đào Đào, tôi ở chỗ này.”
Giang Hựu Đào càng đi nhanh hơn.
Cố Niệm Vi nhìn về phía người đàn ông nắm lấy chân mình không buông, không được tự nhiên cử động chân:
“Đồng chí, bạn tôi đến tìm, không làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện nữa.”
Người đàn ông ngồi xổm nghe vậy bèn ừ một tiếng, trong nháy mắt cúi đầu, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng.
Chẳng qua chỉ một lát sau, anh ta đã khôi phục thái độ như bình thường, bỏ bàn chân trong tay xuống, đứng lên, thật sâu nhìn thoáng qua Cố Niệm Vi, thấp giọng nói.
“Nếu đã như thế, vậy tôi đi trước.”
Nghe thấy anh ta định đi, không biết vì sao trong lòng Cố Niệm Vi có chút sốt ruột, cô ấy hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng.
“Đồng chí, cảm ơn anh lại giúp tôi lần nữa, xin hỏi anh tên gì?”
Giang Hựu Đào nghe xong những lời này, thiếu chút nữa đã buột miệng nói câu mẹ kiếp.
Tiến triển này đúng là đủ nhanh, mới bao lâu mà đã đến lúc trao đổi họ tên, nếu cô đến chậm một chút, không phải hai người lăn đến giường luôn à?
Bước chân người đàn ông kia hơi dừng lại, không nói lời nào lại nhanh chóng đi ngược hướng Giang Hựu Đào.
“Vi Vi, cô sao thế?”
Cố Niệm Vi kìm nén mất mát trong lòng, giữ vững tinh thần nói chuyện với Giang Hựu Đào: “Tôi không cẩn thận bị trẹo chân.”
“Vậy để tôi đỡ cô đến bệnh viện.”
Cố Niệm Vi cũng không làm ra vẻ, dựa vào bả vai Giang Hựu Đào, mượn lực của cô đi đến bệnh viện.
“Sao cô lại đến đây?”
Đối với vấn đề mà Cố Niệm Vi hỏi, Giang Hựu Đào đã sớm nghĩ đáp án: “Đồ dùng đến tháng mà tôi mang theo không thể dùng, vừa khéo hợp tác xã mua bán không có hàng, tôi qua huyện mua, tôi ngồi chiếc xe của Uông gia thôn, không phải tôi còn chưa đến huyện thành à, cho nên chậm rãi đi, vừa rồi lúc ở đầu ngõ tôi nhìn thấy bên trong có người dáng dấp giống cô, nên gọi thử một tiếng, không nghĩ đến thật sự là cô.”
Bên chỗ hợp tác xã mua bán hết đồ dùng đến tháng của phụ nữ, chuyện này Giang Hựu Đào nghe một bà thím lên xe lúc ở cổng hợp tác xã mua bán nói, con gái bà ấy đến tuổi có kinh nguyệt, đang vội dùng, nào biết lại trùng hợp như vậy, bên hợp tác xã mua bán đã hết hàng.
Còn phải đến huyện thành một chuyến để mua, bà thím kia ồn ào trên xe, một chút cũng không để bụng chuyện bị người ta nghe thấy.
Giang Hựu Đào nghe xong lập tức quyết định dùng lý do này làm cớ, dù sao Cố Niệm Vi và cô đều rất đến kinh nguyệt, lại thêm từ lúc xuyên qua đến giờ cô chưa đến tháng, Cố Niệm Vi căn bản không biết rốt cuộc cô có mang hay không.
Chuyện có lý có cứ như vậy, cho dù Cố Niệm Vi hoài nghi, đến hợp tác xã mua bán cũng không tra được gì.
Giang Hựu Đào nhân cơ hội hỏi cô ấy: “Cô thì sao? Cô biết người vừa rồi hả?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận