Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 132 - Bí mật động trời 3



Chương 132 - Bí mật động trời 3



Chương 132: Bí mật động trời 3
Đám thôn dân vừa mới còn bàn tán sôi nổi nói xấu này nọ, lúc nghe thấy lời Triệu Vĩnh Lan, tất cả an tĩnh lại.
Nhiều năm như vậy, Liễu Thụ Câu bọn họ chưa từng có thanh niên trí thức nói muốn đi cáo trạng, mọi người gặp chuyện gì đều ngầm giải quyết, không ai tìm nhà nước.
Tôn Tiểu Quyên và Tô Quế Hương nghe thấy lời này cũng dừng tay.
Cố Niệm Vi và Lý Vân Anh nhân cơ hội này mới dừng lại.
Đều nói xong việc cảnh sát là người cuối cùng đến, ở Liễu Thụ Câu cũng thế, ầm ĩ thành bộ dạng này, đoàn người đại đội trưởng mới khoan thai đến muộn.
Bí thư chi bộ Tô cũng ở trong số đó, ông ta nhìn trong nhà lộn xộn, mặt đen lại.
“Đây là chuyện gì vậy?”
Bí thư chi bộ Tô không nghĩ đến chính mình chỉ đến văn phòng đại đội họp, trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Sắc mặt đại đội trưởng âm trầm như có thể nhỏ nước, ông ta không nói lời nào, chờ mọi người nói lại chuyện đã xảy ra cho ông ta.
Từ Đại Chủy nhanh mồm nhanh miệng nhất, dăm ba câu đã nói xong mọi chuyện, nhất là khi bà ấy nói đến chuyện Chu Nguyệt Mai vay đến 200 tệ của Triệu Vĩnh Lan, quần chúng vây xem ồn ào không thôi, ánh mắt nhìn Triệu Vĩnh Lan giống như nhìn một kẻ đại ngốc vậy.
Có mấy người tham lam, ánh mắt nhìn Triệu Vĩnh Lan như nhìn một bảo bối lấp lánh ánh sáng.
Triệu Vĩnh Lan chưa từng cảm thấy xấu hổ như hôm nay, những tầm mắt đó dừng trên người cô ta giống như đao nhỏ vậy, khiến cho cô ta cảm thấy khó thở.
Bí thư chi bộ Tô chờ Từ Đại Chủy nói xong, trước mắt biến thành màu đen.
“Vay bao nhiêu tiền?”
“Hơn 200 tệ.” Từ Đại Chủy xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lặp lại một lần.
Lúc này Bí thư chi bộ Tô mới xác định mình không nghe lầm, ông ta nhìn Chu Nguyệt Mai, mắng: “Chu Nguyệt Mai! Bà đúng là to gan, ôi, hai trăm tệ, mang bà đi bán cũng không đáng giá nhiều tiền như thế, sao bà dám vay?”
Chu Nguyệt Mai vay tiền Triệu Vĩnh Lan, Bí thư chi bộ Tô có biết, ông ta cho rằng lấy tính tình của Chu Nguyệt Mai, nhiều nhất cũng chỉ vay dăm ba đồng mà thôi.
Vay tám, mười tệ cũng không sao, ông ta còn có thể trả được, nhưng ông ta thật sự không nghĩ đến, khẩu vị của Chu Nguyệt Mai lại lớn như thế, hai trăm tệ đấy, sao bà ta dám?
Còn cả Triệu Vĩnh Lan nữa, sao cô ta lại ngốc như thế, hai trăm tệ cũng dám cho vay hả?
Lại nhớ đến những lời Từ Đại Chủy vừa kể, Chu Nguyệt Mai moi hết tiền của thanh niên trí thức người ta lại không muốn hầu hạ người ta nữa, muốn đuổi người ta đi, không trả tiền thì thôi, ngay cả lương thực cũng không định trả, người ta vừa nói đi cáo trạng, bà ta đã đánh người ta?
Bí thư chi bộ Tô chỉ cảm thấy sau lưng mình mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Ông ta biết chính mình xong rồi, vị trí bí thư chi bộ thôn này, cho dù như thế nào ông ta cũng không ngồi nổi nữa, nếu như Triệu Vĩnh Lan cường thế hơn, nói không chừng ông ta phải ăn cơm tù.
Bí thư chi bộ Tô là một người mê làm quan, đắc ý nhất là quan chức trên người mình, hiện tại mắt thấy chức vụ của mình sắp bay mất, ông ta giống như già đi mười tuổi.
Ánh mắt ông ta từ trên người Chu Nguyệt Mai cúi đầu không nói một câu, lại nhìn về phía dáng vẻ chật vật của con dâu Tôn Tiểu Quyên, sau đó lại nhìn về phía Tô Quế Hương và em gái mình, đau đớn nhắm mắt.
“Thanh niên trí thức Triệu, chuyện này là nhà chú làm không đúng, cháu yên tâm, tiền của cháu, chú sẽ trả lại không thiếu một xu.”
Ông ta nhìn Chu Nguyệt Mai: “Chu Nguyệt Mai, tôi đã sớm nói với bà rồi, nếu như tôi phát hiện bà ham món lợi nhỏ, thì tự mình về nhà đi, hôm nay bà gây ra họa lớn, nhà họ Tô tôi không chứa chấp nổi bà, bà thu dọn đồ, lát nữa sẽ bảo thằng cả đưa bà về.”
Vốn dĩ Chu Nguyệt Mai không sao cả, nhiều năm làm trò nói cho bà ta biết, nhiều nhất bà ta chỉ bị mắng vài câu mà thôi, không đau không ngứa, chỗ tốt đến tay mới là lợi ích thực tế.
Nghe thấy Bí thư chi bộ Tô nói bà ta gây ra đại họa, bà ta đột nhiên ngẩng đầu, lại nghe thấy Bí thư chi bộ Tô nói muốn để thằng ca đưa bà ta về nhà mẹ đẻ, sắc mặt Chu Nguyệt Mai thay đổi, bà ta giống như mèo giẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
“Tô Trường Sơn, tôi biết ngay ông kết hôn với tôi là chướng mắt tôi, muốn ly hôn với tôi đã người phụ nữ kia của ông thượng vị đúng không? Tôi nói cho ông biết, chỉ cần tôi còn thở một ngày, ông và Triệu Xuân Hoa cũng đừng mơ có ngày quang minh chính đại qua lại.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận