Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 768 - Đưa đi



Chương 768 - Đưa đi



Chương 768: Đưa đi
Khi Tưởng gia tìm được Lục Tâm Vũ chú thím Lục gia mới nhận xong lễ hỏi của xưởng trưởng xưởng xi măng, đang ép cô ấy gả đi.
Xưởng trưởng của xưởng xi măng đã 60 tuổi, có thể làm ông nội của Lục Tâm Vũ, đương nhiên là Lục Tâm Vũ không nguyện ý, chú thím Lục gia định ép buộc cô ấy.
Người Tưởng gia tới vừa vặn nhìn thấy tình huống này của Lục gia, nên không định để Tưởng Như Vân trở về.
Dù sao Tưởng gia bọn họ gia nghiệp lớn, nuôi sống thêm Tưởng Như Vân cũng không có vấn đề gì.
Lục Tâm Vũ bị đánh mất hơn 10 năm, người Tưởng gia đều rất áy náy với cô ấy, bọn họ cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, chỉ sợ không chú ý sẽ khiến cô ấy đau lòng.
Mà tất cả hành động của người Tưởng gia, không thể tránh khỏi làm tổn thương Tưởng Như Vân trong sách.
Cô ta vốn là người được sủng ái ở Tưởng gia, Lục Tâm Vũ vừa đến cô ta bị đẩy sang bên cạnh, từ nhỏ Tưởng Như Vân đã tùy hứng còn ngang ngược, sao chịu bỏ qua như thế?
Vì đoạt lại sủng ái của cha mẹ, Tưởng Như Vân làm một số chuyện hại người không lợi mình, cuối cùng chọc người Tưởng gia oán hận.
Sau khi cô ta kết hôn thì đuổi cô ta rời đi, nhưng lúc này cô ta cũng không ngừng, ở bên ngoài lấy danh nghĩa Tưởng gia làm rất nhiều chuyện trái pháp luật, cuối cùng làm phiền Tưởng gia, mình cũng chịu kết quả chảy nước mắt ở trong song sắt.
Nhưng Lục Tâm Vũ thì được Tưởng gia hộ giá hộ tống, cô ấy không chỉ thành sinh viên tốt nghiệp đại học, còn gả cho người đàn ông tốt nhất, năng lực cao nhất, còn trẻ tuổi địa vị cao ở trong đại viện quân khu, cả đời vô cùng hạnh phúc.
Xem xong cả quyển sách này Tưởng Như Vân xuyên việt tới, đặc biệt không cam lòng chuyện này.
Nhưng mà cô ta không có quyền hành động thiếu suy nghĩ, mà lợi dụng thời gian hơn nửa năm thay đổi mình, sửa lại tính cách ngang ngược của nguyên chủ, biến thành cô gái dịu dàng còn rộng lượng.
Không chỉ như vậy, cô ta suốt ngày lượn lờ ở bên này, thành công làm bạn với Lục Tâm Vũ, còn hao hết tâm tư trở thành người Lục Tâm Vũ tin tưởng nhất, cô ta còn giúp Lục Tâm Vũ đối phó với chú thím Lục gia muốn gả cô ấy cho xưởng trưởng của xưởng xi măng.
Nếu không phải mấy ngày trước cô ta biết rõ chồng đời trước của Lục Tâm Vũ, đối tượng mà Tưởng Như Vân này vốn thầm mến đang ngầm nghe ngóng Lục Tâm Vũ, Tưởng Như Vân sẽ không làm ra chuyện ngày hôm nay.
Trên thực tế sau khi cô ta trói Lục Tâm Vũ, Tưởng Như Vân đã hối hận.
Khi đám Giang Hựu Đào vào nhà, Tưởng Như Vân đã quyết định một là không làm, đã làm thì làm cho xong.
“Cô có khỏe không?” Giang Hựu Đào hỏi Lục Tâm Vũ.
Lục Tâm Vũ xoa nhẹ vết hằn của dây trên tay, lắc đầu với Giang Hựu Đào: “Tôi không sao.”
Cô ấy nhìn về phía Tưởng Như Vân, đối với người bạn cởi mở tự tin còn hào phóng này, Lục Tâm Vũ thật sự rất thích.
Nhưng chính vì thật sự rất thích, khi Tưởng Như Vân trói cô ấy lại định giết cô ấy, cô ấy mới khổ sở như thế.
“Tưởng Như Vân, tôi thật sự coi cô là bạn, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay chúng ta không còn là bạn nữa.”
Tưởng Như Vân không nói chuyện, nắm chặt lấy túi trên bàn muốn đi.
Giang Hựu Đào hất cằm với Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh ngăn cản cô ta:
“Cô gái này, cô đã liên quan tới việc ảnh hưởng tới an toàn của cô ấy, bây giờ mời cô đi theo tôi một chuyến.”
Tưởng Như Vân liếc mắt nhìn Lục Tâm Vũ một cái:
“Tôi chỉ đùa với bạn mà thôi, đồng chí, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Tâm Vũ, chuyện ngày hôm nay là tôi làm sai, nể mặt chúng ta từng tốt với nhau như vậy, tôi nói xin lỗi cô được chưa?”
Tưởng Như Vân chắc chắn Lục Tâm Vũ sẽ giúp cô ta bỏ qua chuyện này, dù sao mình từng cứu mạng cô ấy.
Lục Tâm Vũ nói cảm ơn với Tiểu Trịnh: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát.”
Tưởng Như Vân nhìn Lục Tâm Vũ với vẻ không dám tin.
Tiểu Trịnh lấy còng tay ra, còng lấy tay của Tưởng Như Vân, còn chưa đi ra ngoài thì gặp các đồng nghiệp võ trang hạng nặng.
Có Giang Hựu Đào đi cùng, Lục Tâm Vũ đi theo bọn họ trở về làm ghi chép.
Ở trong phòng tiếp khách nhỏ ở đồn công an, Lục Tâm Vũ nói bỗng nhiên Tưởng Như Vân đến nhà cô ấy, không nói hai lời lập tức trói cô ấy lại, lúc này cơ thể cô ấy còn hơi run rẩy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận