Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 421 - Soi mói



Chương 421 - Soi mói



Chương 421: Soi mói
Kỷ Hựu Thương mặc đồ tây, đặt hành lý xách theo trên tay xuống, từ trong ngực lấy ra khăn tay lau mặt, lau tóc, còn tháo kính xuống lau.
Dáng vẻ này của anh ta khiến người ở đây đều cau mày.
Trong cuộc sống của bọn họ rất ít khi gặp được kiểu đàn ông đỏm dáng như thế.
Kỷ Hựu Thương lại tỉ mỉ gấp khăn tay bỏ vào trong túi quần, lúc này mới nhìn sang Mạnh Lâm Nghi, vốn dĩ sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm, lúc này càng trở nên kém.
“Mạnh Lâm Nghi, cô nhìn dáng vẻ bây giờ của mình xem, sao lại mặc quần áo như thế.” Câu này của Kỷ Hựu Thương sắc bén đến đinh tai nhức óc.
Ánh mắt mọi người ở đây đều dừng trên người Mạnh Lâm Nghi.
Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, không bó sát, cũng không quá rộng, rất vừa người, hiện tại trên đường rất nhiều cô gái mặc như vậy.
Ở đây có ba cô gái, bọn họ đều không hiểu rõ vì sao không được mặc như vậy.
Vốn dĩ nụ cười trên mặt Mạnh Lâm Nghi rất nhạt, hiện tại hoàn toàn biến mất.
Ban đầu Mạnh Lâm Nghi không có mấy bộ quần áo, những quần áo kia chia làm hai thái cực, hoặc quá chật, mặc trên người kéo căng, hoặc là quá dài quá rộng, mặc lên người như chụp bao tải.
Ở trong ký ức của Mạnh Lâm Nghi, đây là quần áo của mẹ và chị cả của nguyên chủ, nhỏ là của mẹ cô, dài rộng là của chị cả, từ nhỏ đến lớn, Mạnh Lâm Nghi chưa từng có bộ quần áo mới nào.
Chuyện đầu tiên khi Mạnh Lâm Nghi đến đây chính là đi may quần áo cho mình, lúc cô chọn quần áo không chọn kiểu dáng, kiểu dáng đều là loại đại chúng, trên đường có rất nhiều cô gái mặc như vậy.
Sắc mặt Mạnh Lâm Nghi trầm xuống: “Kỷ Hựu Thương, chúng ta rất thân sao? Tôi mặc gì, muốn mặc như thế nào, đó là tự do của tôi, có liên quan gì đến anh, trời ngày hè đi mặc âu phục như anh đến chỗ tôi làm ra vẻ, tôi nói anh sao? Tôi chọc anh à?”
“Hơn nữa, tôi mặc như vậy có vấn đề gì chứ, hôm nay anh nói rõ ra cho tôi?”
Phản bác loại đàn ông đáng ghét này, đời trước Mạnh Lâm Nghi làm không ít, trường bên cạnh bọn họ là học viện thể dục, có mấy nam sinh cực kỳ nhờn, rất giống Kỷ Hựu Thương trước mặt, điểm khác biệt duy nhất là những nam sinh kia trẻ hơn Kỷ Hựu Thương.
Kỷ Hựu Thương lại không chỉ ra được, ba cô gái trong phòng đều mặc như thế, nếu anh ta muốn tìm lỗi sẽ đắc tội không ít người.
Hơn nữa Lục Hướng Tiền tự nhận mình là thân sĩ, chuyện như vậy anh ta không làm được.
Sắc mặt anh ta biến thành màu gan heo, bên ngoài trời mưa ào ào, Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa cũng không vội đi, bọn họ ngồi ở ghế gỗ bên ngoài, đồng loạt nhìn về phía Kỷ Hựu Thương đang tức giận đến mặt đỏ tía tai.
Giang Hựu Đào lại móc ra một ít hạt dưa chia cho Phó Thiệu Hoa, Phó Thiệu Hoa cực kỳ chu đáo bóc hạt dưa cho cô.
Kỷ Hựu Thương bị xối đến ướt sũng, anh ta cau mày:
“Được rồi, tạm thời chúng ta bỏ qua chuyện này, cô viết lá thư kia là có ý gì? Cô muốn từ hôn? Cha mẹ cô đồng ý sao?”
Ban đầu cuộc sống của Mạnh Lâm Nghi ở nhà họ Mạnh cũng không dễ dàng gì, mặc dù cô đính hôn với nhà họ Kỷ, nhưng nhà họ Kỷ cũng không coi trọng cô, vị hôn thê như cô có cũng như không, so với cô, nhà họ Mạnh càng thích chị gái Mạnh Lâm Giang.
Từ nhỏ Mạnh Lâm Giang đã là đứa nhỏ béo trắng mập mạp, càng lớn càng mập trắng, ở niên đại ăn không đủ no này, một người dáng dấp béo là minh chứng có của, cuộc sống sau này tốt hơn.
Từ nhỏ Mạnh Lâm Giang đã cho cha mẹ Mạnh tăng thêm thể diện, mà Mạnh Lâm Nghi thì sao, từ nhỏ gầy gò, rõ ràng đã 7 tuổi lại như đứa nhỏ 5 tuổi, cha mẹ Mạnh cảm giác mất sạch mặt mũi.
Nếu không phải nhà nước có chế độ giáo dục bắt buộc với đứa nhỏ, vốn dĩ ngay cả đi học, Mạnh Lâm Nghi cũng không được đi.
Cuộc sống của Mạnh Lâm Nghi ở nhà như một tiểu nha hoàn vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận