Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 591 - Đoàn kết 1



Chương 591 - Đoàn kết 1



Chương 591: Đoàn kết 1
Cô ấy thiếu tiền không sai, nhưng không thể vì tiền mà bán rẻ lương tâm.
Sáng ngày hôm nay, áo lót của cô ấy treo ở đầu giường, người đàn ông tên Đỗ Tầm An kia tiến vào, ánh mắt nhìn áo lót của cô ấy mấy lần.
Hơn nữa cô ấy mới nghe người ta nói rõ, Ninh Lôi không cùng một khoa với cô ấy, cô ấy không có khả năng vì Ninh Lôi mà đắc tội bạn cùng khoa.
Hệ Thống Ăn Dưa nói cho Giang Hựu Đào đoạn hội thoại giữa Ninh Lôi và Phùng Vân Vân, Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn Phùng Vân Vân bên cạnh một cái, nói:
“Bạn học Phùng, lát nữa chúng ta cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm đi.”
Ở cùng với nhau một thời gian, Phùng Vân Vân có tình huống gì, Giang Hựu Đào biết rất rõ.
Cô từng gặp cô ấy ở nhà ăn mấy lần, cô ấy ăn cơm đều đi một mình, gọi một món chính, với ít dưa muối ăn.
Gia cảnh của Phùng Vân Vân không được tốt lắm.
Hiện giờ gia cảnh của Ninh Lôi coi như không tệ, cha mẹ cô ta sủng ái cô ta, tiền trên người cũng không ít.
Vì không để Đỗ Tầm An bị trường học đuổi học lại quấn lấy cô ta, cô ta chắc chắn sẽ lấy tiền ra hối lộ Phùng Vân Vân.
Phùng Vân Vân nghèo như vậy, nhưng cô ấy không nhận tiền của Ninh Lôi, không quan tâm là vì nguyên nhân gì, cách làm này của Phùng Vân Vân thật sự được lòng Giang Hựu Đào.
Phùng Vân Vân biết rõ cuộc sống của đám Giang Hựu Đào không tệ lắm, chuyện này dựa theo chi phí bọn họ thường ăn cũng có thể nhìn ra được.
Phùng Vân Vân vô thức muốn từ chối, nhưng lời nói đến bên miệng, cô ấy lại chần chừ, do dự một lát cô ấy nói:
“Được.”
Có người nào không muốn kết bạn, Phùng Vân Vân cũng muốn.
Cô ấy muốn nỗ lực trong đại học, trở thành người trên người, cũng muốn có mấy người bạn ở đại học, không đến mức cô đơn như thế.
Cô ấy kết hôn với chồng cô ấy ở trong nông thôn xong thì không có bạn.
Cả nhà chồng cô ấy hạn chế cô ấy kết bạn, cũng hạn chế cô ấy liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Sở dĩ lần này cô ấy có thể cùng nhau học tập với đám thanh niên trí thức, cũng là vì cô ấy có tình cảm tốt với bọn họ trước khi kết hôn.
Tuy sau đó bọn họ không có nhiều liên lạc, nhưng khi bọn họ có khó khăn cô ấy đều lén giúp đỡ.
Bạn tốt có ảnh hưởng lớn tới mức nào, không người nào hiểu rõ hơn Phùng Vân Vân.
Cố Niệm Vi nhìn về phía Giang Hựu Đào với vẻ nghi ngờ, không rõ vì sao cô bất ngờ mời Phùng Vân Vân ăn cơm chung.
Giang Hựu Đào kéo tay cô ấy, lùi về sau một bước nói:
“Ninh Lôi mới hối lộ bạn học Phùng, bạn học Phùng không nhận hối lộ của cô ta.”
Chỉ trong nháy mắt Cố Niệm Vi hiểu rõ, cô ấy quay đầu nhìn Ninh Lôi với vẻ khinh thường.
Phùng Vân Vân nghe thấy lời Giang Hựu Đào nói, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Cô ấy không cầu đám Giang Hựu Đào có cái nhìn đổi mới với cô ấy, cô ấy không chấp nhận hối lộ của Ninh Lôi, chỉ vì không muốn lương tâm của mình chịu khiển trách mà thôi.
Chung Linh Linh giơ ngón cái với Phùng Vân Vân, kéo Trình Lâm Phương nói với cô ấy:
“Làm tốt lắm.”
Cô ấy quay đầu hỏi Giang Hựu Đào: “Ăn cơm có thể dẫn bọn tôi không? Bạn học Giang?”
Bởi vì người đàn ông hèn mọn bỉ ổi như Đỗ Tầm An, không hiểu sao khiến phòng 203 đoàn kết hơn, Giang Hựu Đào bật cười:
“Đương nhiên có thể, cầu còn không được.”
Rất nhanh đã đến văn phòng của ủy ban cách mạng, nói rõ tình hình, đám Giang Hựu Đào đã đến, Ninh Lôi ở tít đằng sau.
Cô ta hầu như không đứng được, chỉ có thể dựa người vào tường.
Cô ta nghĩ mãi không rõ, chỉ là một chuyện nhỏ như thế, không phải chỉ giúp đưa hành lý tới ký túc xá nữ sao, vì sao lại thành ra như vậy?
Đỗ Tầm An biết rõ mình sắp xong đời.
Mấy ngày nay người nhà của anh ta biết anh ta thi đỗ đại học thủ đô xong thì vô cùng kiêu ngạo, mẹ anh ta thì ước gì cầm loa một ngày ba lần quảng bá trong ngõ.
Mỗi ngày cha anh ta tan làm trở về đều muốn uống một chút rượu, thậm chí anh chị em của anh ta cũng rất kiêu ngạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận