Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 173 - Xảy ra chuyện 2



Chương 173 - Xảy ra chuyện 2



Chương 173: Xảy ra chuyện 2
“Điều kỳ lạ nhất chẳng lẽ không phải là cô ta gả cho cháu trai còn muốn thù ghét cô gái có quan hệ với chú à?” Trương Tuệ Tuệ cảm thấy chính mình sống ở thành phố 16 năm còn không thấy được nhiều chuyện như ở Liễu Thụ Câu.
Chuyện kích thích như sóng biển mênh mông, nhìn xem hiện tại náo nhiệt biết bao, quá kích thích, cô ta viết thư về, nhưng chị em họ đó của cô ta nhất định sẽ không tin.
“Không phải thiếu mà là có bệnh.” Lý Vân Anh lập tức phàn nàn.
Sau đó cô ấy nói với Triệu Vĩnh Lan: “Em mới đến không biết Lâm Gia Điềm kia là nơi như thế nào, Lâm Gia Điềm còn nghèo hơn cả Liễu Thụ Câu chúng ta, thôn bọn họ nhiều núi, nghe nói 50 năm trước thôn bọn họ không trồng trọt được gì, dựa vào săn thú sinh sống.”
“Về sau lại khai hoang trồng trọt, nhưng bọn họ lười, cảm thấy vất vả một năm ngoài đồng ruộng không bằng bọn họ săn thú, dẫn đến rất ít người trong thôn làm ruộng. Bây giờ trong thôn rất nghèo, nhiều lưu manh, đàn ông độc thân cũng nhiều, không ai muốn gả đến thôn bọn họ.”
Vẻ mặt của Lý Vân Anh càng thêm nghiêm túc: “Vĩnh Lan, từ giờ trở đi, tốt nhất em không nên đi một mình, đi cùng chị, chị có chút công phu quyền cước, lúc quan trọng có thể giúp em.”
Cố Niệm Vi cũng nói: “Đi theo tôi cũng được, tôi cũng biết thuật phòng thân.”
Giang Hựu Đào và Trương Tuệ Tuệ nhìn nhau, hai bọn họ đều là kẻ cùi bắp.
Đúng lúc này hệ thống online:
“Khuyến mại khuyến mại, trung tâm mua sắm ảo của hệ thống đại hạ giá, một quả thuốc tăng lực đặc biệt chỉ cần 10 dưa tệ, sức mạnh có thể nâng tạ, cô thật sự không cần sao? Không đến 1000, không đến 500 thậm chí còn chưa đến 100, giá gốc cần 2000 mới mua được, cô thật sự muốn bỏ lỡ à?”
Hệ thống ăn dưa đưa tin một lần lại một lần, ồn ào đến đau cả đầu, cô mở giới thiệu trong trung tâm mua sắm ảo, sau đó quyết đoán mua.
Dù sao giá gốc cũng là 2000 một quả, tốn 10 dưa tệ là mua được, tương đương với không mất tiền à.
Ai có thể chống lại dụ hoặc của hàng giảm giá?
Giang Hựu Đào không thể.
Cô mua.
Bên kia Lý Vân Anh đã vạch ra kế hoạch bảo vệ Triệu Vĩnh Lan, Giang Hựu Đào đột nhiên nhớ đến lời dặn của Vương Viện.
“Chị Vân Anh, sáng nay lúc em đi lên huyện thành có gặp chị Vương Viện, chị ấy nhờ em chuyển lời cho chị, nói để sáng mai chị qua nhà tìm chị ấy.”
Sắc mặt Lý Vân Anh soạt một cái thay đổi: “Cô ấy nói như vậy ư? Cô ấy nói bảo chị sáng mai đến tìm cô ấy?”
Giang Hựu Đào gật đầu, Lý Vân Anh lại hỏi thần sắc và trạng thái khi đó của Vương Viện, sau đó cô ấy chạy ra ngoài cửa.
“Vương Thiện Hỉ, Vương Thiện Hỉ, xảy ra chuyện rồi.”
Vương Thiện Hỉ khoác áo chạy ra ngoài: “Chuyện gì vậy?”
Lý Vân Anh kéo tay anh ta chạy ra ngoài: “Không có thời gian nói tỉ mỉ với anh, chúng ta nhanh chạy đến nhà Vương Viện.”
Đám người Giang Hựu Đào không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn chạy theo, Triệu Vĩnh Lan cũng đi theo.
Nam thanh niên trí thức ngoại trừ Chu Chấn Viễn đều đi theo.
Vương Thiện Hỉ hỏi lại một lần, nước mắt Lý Vân Anh chạy xuống:
“6 năm trước, lần cuối cùng tôi đến thăm Vương Viện, chúng tôi ầm ĩ một trận thật to, trước khi tôi đi, tính tình cô ấy dịu đi, nói nếu một ngày nào đó cô ấy xảy ra chuyện, sẽ nhờ người nhắn tôi, để cho dù như thế nào tôi cũng đến gặp cô ấy.”
Những năm gần đây, Vương Viện chưa một lần nhờ người chuyển lời cho cô ấy, bọn họ chỉ gặp nhau mỗi khi trời mưa hoặc là có tụ tập ở công xã, có đôi khi ngay cả nói hai người cũng chẳng nói một câu, có thể gặp mặt đã cảm thấy an tâm.
Mà mỗi lần gặp mặt cô ấy đều dẫn theo ba đứa con gái, Giang Hựu Đào nói sáng này lúc cô và Vương Viện gặp mặt, cô ấy chỉ dẫn theo một đứa nhỏ, vậy hai đứa lớn đâu?
Sắc mặt Vương Thiện Hỉ cũng trở nên ngưng trọng: “Chúng ta đi nhanh lên.”
Hai người chạy đi, đám người Giang Hựu Đào cũng chạy theo.
Vương Viện gả cho nhà họ Trương ở đại đội Trương gia thôn ở bên cạnh, cách công xã khá gần, đi qua đồng ruộng giao nhau của hai thôn là đến.



Bạn cần đăng nhập để bình luận