Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 599 - Nói xấu 2



Chương 599 - Nói xấu 2



Chương 599: Nói xấu 2
Giang Hựu Đào rất tò mò đối với vợ cũ của Lục Phi Chương, vì thế hỏi: “Sao lại là vợ cũ?”
Chung Linh Linh thích nhất nói bát quái với người khác, chuyện về Lý Dung vợ cũ của Lục Phi Chương bị người ta nói nát ở trong đại tạp viện, nhìn thấy Lục Phi Chương, cô ấy không nhịn được bát quái trong lòng:
“Năm đó thầy Lục bị điều xuống cơ sở rèn luyện, nói thầy ấy học lịch sử là học cách khôi phục vương triều phong kiến, cho nên bắt thầy ấy đi.”
“Lúc đó con của thầy ấy và dì Lý mới hai tuổi, vì bảo vệ đứa bé, thầy Lục ly hôn với dì ấy. Dì Lý xinh đẹp, sau khi ly hôn bị chủ nhiệm của ủy ban cách mạng lúc ấy nhìn trúng, bị cưỡng ép gả đi, lúc ấy chủ nhiệm của ủy ban cách mạng đã sắp 50.”
“Dì ấy gả qua 2 năm, ông ta chết trong một lần dùng binh khí đánh nhau. Sau khi ông ta chết, dì Lý bị con trai con dâu của ông ta đuổi ra ngoài, sau này dì ấy ở cùng một chỗ với chúng tôi.”
“Mấy năm nay dì ấy vẫn luôn không tái hôn, thầy Lục được sửa lại án xử sai xong làm chuyện đầu tiên chính là đi tìm bọn họ. Thầy Lục nói muốn phục hôn với dì ấy, dì ấy vẫn luôn không đồng ý.”
Chuyện này vừa ra, đã nhấc lên sóng to gió lớn trong cả đại viện, mãi đến bây giờ vẫn có người bàn luận về chuyện này.
Giang Hựu Đào quay đầu nhìn Lục Phi Chương một cái, anh ta đã đi theo thầy Chương tiến vào văn phòng.
Từ trong sách có thể thấy, nam chính Lục Phi Chương này rất phù hợp với yêu cầu về nửa khác của nữ giới.
Tướng mạo đẹp, gia thế tốt, ở bên ngoài hiểu nhân tình lõi đời, ở nhà săn sóc vợ yêu thương con, là người có trách nhiệm, có chịu trách nhiệm cũng có trí tuệ.
Còn kèm theo vầng sáng của chú già đẹp trai, người rất tốt.
Giang Hựu Đào chưa từng sống cùng với anh ta, cho nên không dám kết luận linh tinh.
Dù sao chuyện trong sách viết không thể tin tưởng toàn bộ, cô đã bị vả mặt rất nhiều lần.
Nghe xong bát quái về giáo viên, mọi người đều cảm thấy thỏa mãn.
Ngày hôm nay là ngày tốt, mặt trời chói chang, ánh mặt trời sung túc, rất nhiều người đứng ở hành lang ký túc xá, hay là khu đất trống phơi nắng.
Dù sao mùa đông ở thủ đô thật sự quá lạnh, ban ngày bếp lò trong phòng cũng ăn bớt cắt xén nguyên liệu, trong phòng không ấm áp chút nào.
Có mặt trời giữa trưa, bên ngoài sẽ ấm áp hơn một chút.
Đám Giang Hựu Đào trở về, nhạy cảm phát hiện thường có người nhìn bọn họ, còn có mấy người chỉ trỏ bọn họ, đợi bọn họ nhìn sang những người kia sẽ rời mắt đi.
Đám Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đi lên tầng một.
Loại ánh mắt như có như không nhìn bọn họ còn nhiều hơn ở dưới lầu, mà ánh mắt bọn họ phần lớn đều nhìn về phía Phùng Vân Vân.
Mấy người đẩy cửa phòng 203 ra, Ninh Lôi vểnh chân nằm ở cửa, tay cầm một quyển sách đọc rất hăng say.
Đám Giang Hựu Đào không để ý tới cô ta, cầm phích nước nóng đi ra ngoài lấy nước.
Phích nước nóng thuộc vật phẩm xa xỉ ở thời đại này, có tiền còn phải có phiếu công nghiệp mới mua được.
Ký túc xá bọn họ chỉ có cô, Cố Niệm Vi và Chung Linh Linh có.
Nhưng mà bọn họ đã nói rõ, nước ấm bên trong ba phích nước bọn họ cùng nhau dùng, đợi không còn nước thì do hai người không có phích nước đi lấy.
Đám Giang Hựu Đào không có ý kiến.
Giang Hựu Đào cầm lấy quần áo thay ngày hôm qua, đi theo bọn họ đến phòng tắm.
Phòng tắm là mỗi tầng ký túc xá đều có, phòng tắm không rộng lắm, có một bồn to dài dựa vào một mặt tường, thường cách một đoạn sẽ có một cái vòi nước.
Vòi nước ấm chỉ có hai cái, xếp hàng rất dài.
Bên trong phòng tắm có không ít người giặt quần áo, bọn họ lén nói chuyện sau lưng đám Giang Hựu Đào, cũng rất đúng dịp, bọn họ nói về chuyện Phùng Vân Vân bỏ chồng bỏ con.
Những người chưa kết hôn khi nói những lời này cao cao tại thượng, trong lời nói tràn ngập cảm giác ưu việt hơn người.
Mà có một số người thì cúi đầu chuyên chú làm việc của mình, gương mặt tái nhợt không nói một lời.
Ở thời đại đặc biệt này, khi thanh niên trí thức trở về vứt bỏ chồng con ở nông thôn nhiều không kể xiết, Phùng Vân Vân không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Phùng Vân Vân cầm phích nước của Giang Hựu Đào dựa vào khung cửa, giống như cười chế nhạo mở miệng:
“Tôi đứng ở chỗ này đây, các người có gì bất mãn đối với tôi, cứ nói thẳng trước mặt tôi, thì thầm nói sau lưng làm gì?”
Phùng Vân Vân vừa mở miệng, phòng tắm đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nước trong vòi nước chảy ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận