Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 73 - Làm mai



Chương 73 - Làm mai



Chương 73: Làm mai
Nhìn dáng vẻ này là không thể lừa gạt cho xong chuyện, đại não cô nhanh chóng chuyển động, trong lòng sắp xếp lại câu chữ: “Thím Đại Chủy, câu hỏi này của thím không hay lắm, không nên lấy đứa nhỏ ra so sánh, bọn nhỏ không giống nhau.”
“Ví dụ như Tiểu Tứ Tử nhà thím Đại Chủy mà nói, đứa nhỏ mới bốn tuổi, vóc dáng cao hơn đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, cơ thể chắc nịch, về sau nhất định tham gia quân ngũ ăn lương thực quốc gia.”
Ở niên đại này, tham gia quân ngũ là một trong không nhiều phương thức để người dân quê trở thành người thành phố.
Từ Đại Chủy nằm mơ cũng muốn nhà mình có một hậu thế ăn lương thực quốc gia, trong lúc làm việc vẫn luôn nhắc mãi, muốn cho Tiểu Tứ Tử nhà bà ấy học hành cho giỏi, rèn luyện thật tốt, sau này đi lính, Giang Hựu Đào xem như nói đến trong tâm khảm của bà ấy.
Giang Hựu Đào lại nói đến Tiểu Thạch Đầu: “Tiểu Thạch Đầu lại càng không cần phải nói, cháu ở trong thành phố còn chưa gặp qua được mấy đứa nhỏ có dáng dấp xinh xắn như thế, cũng không biết lớn lên có thể hớp hồn bao nhiêu trái tim thiếu nữ, thím Tưởng Tứ phải trông coi cho thật kỹ, để Tiểu Thạch Đầu thu liễm một chút, nếu không sau này lớn lên lại khiến con gái nhà người ta thương tâm nhiều thì không tốt.”
Từ nhỏ Thím Tưởng Tứ đã thích cái đẹp, đời này điều khiến bà ta buồn bực chính là việc sinh ra mấy đứa nhỏ, dáng dấp không giống bà ta.
Lúc Tiểu Thạch Đầu ra đời, dáng dấp trắng nõn, sau này lớn lên càng lúc càng giống bà ta, thím Tưởng Tứ xem như yêu thương thằng bé đến tận tâm khảm, điều khiến bà ta đắc ý nhất chính là nghe người khác khen ngợi Tiểu Thạch Đầu lớn lên giống bà ta.
Thím Tưởng Tứ nghe Giang Hựu Đào khen ngợi như vậy, khóe miệng ngoác đến mang tai.
Giang Hựu Đào lại nói đến Hạnh Tử nhà thím Trương Nhị: “Cô nhóc Hạnh Tử kia rất hiểu chuyện, chẳng những có thể trông nom em trai em gái rất tốt, còn có thể tự mình ăn mặc sạch sẽ, cháu chưa từng thấy đứa nhỏ nhà ai cẩn thận tinh tế như vậy.”
“Lần trước cháu còn thấy cô bé gội đầu cho em trai, đứa nhỏ tốt biết bao nhiêu.”
Bởi vì có quan hệ tốt với ba người thím, đứa nhỏ nhà ba người, Giang Hựu Đào đã gặp qua.
Do cô lớn lên ở cô nhi viện, đối với đứa nhỏ cô luôn chú ý nhiều hơn mấy phần, ưu khuyết điểm của mấy đứa nhỏ nhà bọn họ, Giang Hựu Đào thuộc như lòng bàn tay.
Giang Hựu Đào liên tiếp khen ngợi, khiến cho ba người Từ Đại Chủy lâng lâng, càng nhìn Giang Hựu Đào lại càng thấy thích, cảm thấy tiểu thanh niên trí thức này thật sự là chỗ nào cũng khiến người ta cảm thấy tốt.
Từ Đại Chủy thấy cô nhóc này mỗi ngày đều xuống ruộng làm việc, nhưng lại không đen đi mấy, tâm tư vừa động: “Tiểu Giang này, cháu xem năm nay cháu cũng 17 tuổi rồi, qua năm là mười tám, có thể kết đối tượng, cháu có yêu cầu gì với việc tìm đối tượng không?”
Người lớn tuổi thường thích là mai mối cho đám tiểu bối, Từ Đại Chủy chính là như thế, tính cách bà ấy tốt, nhân duyên tốt, làm mai cho mấy đôi, cuộc sống trôi qua khá tốt.
Đột nhiên không kịp phòng bị bị giục cưới, khiến nụ cười trên mặt Giang Hựu Đào trở nên cứng ngắc.
Cô cười gượng hai tiếng: “Thím à, cháu còn nhỏ mà, chưa cân nhắc đến chuyện này.”
Đối với Giang Hựu Đào, Từ Đại Chủy lại đổi một cách nói: “Không nhỏ, không nhỏ, cũng đâu bảo cháu lập tức kết hôn, chính là nhìn trước xung quanh, nếu được thì đính hôn, chờ đến khi hai mươi tuổi lại kết hôn cũng không muộn đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận