Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 687 - Ký sinh



Chương 687 - Ký sinh



Chương 687: Ký sinh
Con trai 5 tuổi của Tiêu Thành Quyên nghe nói không làm cơm sáng, lập tức khóc to: “Con muốn ăn cơm, con muốn ăn cơm. Con muốn ăn bánh bao nhỏ, con muốn ăn bánh bao nhỏ.”
Bánh bao nhỏ là bánh bao hấp, quán ăn bên ngoài bán rất đắt, cần tiền còn phải có phiếu.
Nhưng mà có tiền không phải thường xuyên được ăn sao?
Hơn nữa tay nghề của Dương Nguyệt Hà không kém tiệm cơm bên ngoài lắm, quan trọng hơn là trở về ăn không cần tiêu tiền.
Anh cả cô ta Tiêu Thành Quân cấp bậc cao, là phó khu trưởng khu Tây Thành thủ đô, tiền lương cũng cao.
Bởi vì bà Tiêu là ở một mình, ông ta trả tiền cũng hào phóng, có lúc cơ quan phát phúc lợi, ông ta sẽ đưa sang bên này.
Hiện giờ Tiêu Thành Bình đang làm ở cục công an, cũng làm lãnh đạo, anh ta cũng rất hào phóng trong phương diện chi phí trong nhà.
Có Tiêu Thành Lâm và Tiêu Thành Quyên nhìn chằm chằm, Dương Nguyệt Hà không dám tham ô một chút, tiền chi tiêu mỗi tháng hai anh em cho còn lại cũng bị hai bọn họ chia đều.
Dựa vào số tiền kia, gần 2 năm qua cuộc sống của bọn họ đã cải thiện rõ rệt.
Tiêu Thành Bình đã quen Dương Nguyệt Hà hầu hạ, anh ta quen buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy có cơm và đồ ăn nóng hổi, lúc này không có gì Tiêu Thành Bình cảm thấy không quen lắm.
Đứa bé của Tiêu Thành Quyên còn đang khóc nháo, chồng cô ta đứng bên cạnh cũng lộ vẻ bất mãn, bà Tiêu thì kéo quần rất không thoải mái, đang khóc nháo trong phòng.
Tiêu Thành Quyên thì mở miệng phàn nàn.
Tiêu Thành Bình cảm thấy đầu ong ong: “Được rồi, ầm ĩ cái gì? Nháo cái gì?”
Tiêu Thành Quyên giống như vịt bị bóp cổ, lời phàn nàn nói được nửa bị bắt câm miệng.
Con trai cô ta cũng không dám khóc, chồng cô ta bất chợt đứng thẳng, thậm chí bà Tiêu ở trong phòng đều không dám gào khóc.
Bên Giang Hựu Đào âm thanh ăn cơm cũng nhỏ đi.
Tiêu Thành Bình nói:
“Tiêu Thành Quyên, em bao nhiêu tuổi? Em đã gả ra ngoài 6 năm, nhà mình không có cơm ăn sao? Buổi sáng em không thể tự ăn ở nhà à? Tới đây ăn thì cứ tới đây ăn, em mở miệng có nói được lời hay hay không? Em tới đây ăn có khác gì bưng bát ăn cơm, để bát xuống là mắng mẹ? Ở trong mắt em, còn có anh ba này hay không?”
“Tranh thủ thời gian cút cho anh, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây, phiền muốn chết, bản thân em không có nhà sao? Lý Hướng Cường, cậu ở rể đến Tiêu gia tôi sao?”
Tiêu Thành Quyên ở nhà ương ngạnh đã quen, cô ta không thích Dương Nguyệt Hà là thể hiện ra mặt, nhiều lần trở về cô ta cũng mắng Dương Nguyệt Hà mấy câu, từ trước tới nay Tiêu Thành Bình đều không nói cô ta.
Chuyện này cổ vũ khí thế của Tiêu Thành Quyên, cô ta cảm thấy mình có địa vị rất cao ở Tiêu gia.
Hiện giờ Tiêu Thành Bình quát cô ta, cảm giác đầu tiên của cô ta không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ.
Cô ta há miệng muốn cãi nhau với Tiêu Thành Bình, Lý Hướng Cường chồng cô ta tiến lên che miệng cô ta, ôm cô ta ra khỏi sân nhỏ, con trai cô ta thấy cha mẹ rời đi thì vội vàng khóc kêu đi ra ngoài.
Tiêu Thành Bình hít sâu một hơi, đến phòng Dương Nguyệt Hà nhìn một lát.
Dương Nguyệt Hà thích sạch sẽ, trong phòng cho dù là lúc nào cũng thu dọn sạch sẽ, lúc này lại lộn xộn giống như vừa trải qua càn quét, lồng ngực Tiêu Thành Bình phập phồng kịch liệt.
Tiêu Thành Bình biết rõ cha mẹ anh em của mình không thích Dương Nguyệt Hà, trong đó Tiêu Thành Quyên và Tiêu Thành Lâm càng không để cô ấy vào mắt.
Đối với chuyện này, anh ta vui vẻ nhìn, dù sao chỉ cần hạ thấp Dương Nguyệt Hà đến trong bụi rậm, tôn trọng bảo vệ của anh ta đối với cô ấy mới nổi bật hơn.
Tiêu Thành Bình cũng không để Dương Nguyệt Hà vào mắt, sở dĩ ở bên cạnh cô ấy ngoại trừ cô ấy giỏi chăm sóc người khác ra, cũng chỉ có cô ấy biết cách đo nắn.
Đương nhiên Dương Nguyệt Hà dịu dàng xinh đẹp, là dệt hoa trên gấm.
Tiêu Thành Bình vừa mới chuyển nghề đến trong cục, khắp nơi bị ngăn cản, mà nhà vợ sắp cưới cũ của anh ta có lực ảnh hưởng không nhỏ ở giới công an.
Tiêu Thành Bình đã quyết định kết hôn với vợ sắp cưới cũ của anh ta, ngày hôm qua hai người đi xem phim một lần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận