Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 326 - Suy nghĩ viển vông



Chương 326 - Suy nghĩ viển vông



Chương 326: Suy nghĩ viển vông
Lúc trước bà ta không liên tưởng hai cô gái này và con trai mình cùng một chỗ, bây giờ nghĩ đến, càng nghĩ càng thấy phù hợp.
Cố Hán Thanh từ trên giường ngồi dậy:
“Người ta là hai cô gái tốt, dựa vào đâu mà gả cho anh trai con, một người đã từng ly hôn? Anh trai của con ưu tú đến mức người ta có thể bỏ qua đoạn hôn nhân dơ bẩn trước kia của anh ấy sao? Hay là dáng dấp của con trai mẹ đẹp hơn người thanh niên mỗi ngày đều chạy đến nhà bọn họ?”
Mộng đẹp bị đánh gãy, Lương Thục Phân rất không vui: “Con ăn nói kiểu gì vậy, anh trai con có điểm nào thua kém người ta, nó là quân nhân, chức vị cao, tiền đồ xán lạn, có thể gả cho anh trai con, hai thanh niên trí thức kia còn chưa thấy đủ sao?”
Cố Hán Thanh phát hiện mẹ mình càng ngày càng bướng bỉnh, càng ngày càng không nghe người ta khuyên, cười khẩy một tiếng: “Vậy mẹ đi hỏi người ta xem có thích hay không?”
Lương Thục Phân rũ mắt xuống: “Đi thì đi, mẹ không tin, con trai mẹ có tiền đồ như vậy, hai thanh niên trí thức xa xứ như bọn họ nhất định sẽ bằng lòng.”
Cố Hán Thanh à một tiếng.

Đến hơn 8 giờ, Chung Thiển Khê mới từ nhà Giang Hựu Đào đi ra, cô ấy nghênh ngang trở về ký túc xá, còn nói mấy câu với đồng nghiệp đi lấy nước rửa chân.
Sau khi quay về ký túc xá trải giường, cô ấy ngủ thêm một lát, chờ đến sau nửa đêm, cô ấy mới ngồi dậy, men theo tường sau của ký túc xá đi ra ngoài.
Con người của cô ấy luôn tuân thủ theo có ân báo ân, có thù báo thù, báo ngay lập tức.
Chiều hôm nay, cô ấy còn chưa nghiên cứu tràng mắng Tiêu Liên Sơn xong, Tiêu Tử Thần và Tiêu Tử Long, cô ấy cũng chưa đánh đủ, nếu cứ như vậy buông tha cho bọn họ, cô ấy luôn cảm thấy mình sẽ bị tức chết.
Ở niên đại này không có hoạt động giải trí nào, mùa đông lại lạnh, hầu như 7 – 8 giờ, mọi người đã đi ngủ, lúc này là sau nửa đêm, gió lạnh thấu xương, trên đường không một bóng người.
Chung Thiển Khê đi trên đường, một chút tiếng bước chân cũng không phát ra, trên người cô ấy phát ra hơi thở nguy hiểm, không có con chó nào dám kêu.
Cô ấy đi về Chung gia thôn một chuyến trước, bước chân cô ấy rất nhanh, lại đi được trong đêm tối, lúc đến nhà họ Chung, cha con nhà họ Chung và Vu Hội Muội đã ngủ.
Chung Thiển Khê đánh ngất xỉu Chung Vượng Tài và Chung Hữu Minh, cầm quần áo của bọn họ vứt đến một căn nhà rách nát gần nhà họ Tiêu.
Làm xong mọi chuyện, trời đã sắp sáng.
Cô ấy đi thẳng đến nhà họ Tiêu, sau khi khởi động tay chân, chạy lấy đà đạp lên đầu tường nhà họ Tiêu, lặng lẽ không một tiếng động nhảy vào trong sân nhà họ Tiêu.
Cô ấy đi đến phòng Tiêu Tử Long và Tiêu Tử Thần trước, hai tên chó má không biết xấu hổ này vẫn còn ngủ cùng một giường.
Cô ấy dùng tay bổ vào gáy hai người, hai người kia ngay cả mắt cũng không trợn lấy một cái đã bị cô ấy đánh ngất xỉu, cô ấy ra ngoài phòng, lại đến phòng Hoàng Thiết Hoa và Tiêu Liên Sơn.
Hoàng Thiết Hoa không ngủ trên giường, bà ta ngủ dưới đất.
Đây là một trong số hình phạt của Tiêu Liên Sơn với bà ta, chỉ cần bà ta làm sai chuyện gì, thậm chí ngay cả tư cách ngủ trên giường cũng không có.
Chung Thiển Khê làm theo cách cũ đánh hôn mê Tiêu Liên Sơn, xách cổ ông ta ra ngoài, sau đó lại ném vào căn nhà rách nát, lại quay về giống như xách gà lần lượt lôi anh em Tiêu Tử Thần ra ngoài.
Cô ấy lôi ba cha con bọn họ ra ngoài hết, lại đưa cha con nhà họ Chung đến, rải quần áo ra xung quanh, tạo thành hiện trường giả bọn họ gấp không chờ nổi.
Sau đó lúc chân trời có chút trắng, cô ấy quay về ký túc xá, giống như lúc đi leo tường vào, không ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
Khi trời sáng rõ, một người phụ nữ sáng sớm đi vệ sinh nhìn thấy bên ngoài căn nhà rách nát có hai bộ quần áo, trong nháy mắt mừng như điên, hiện tại vải dệt là loại mặt hàng khan hiếm.
Không quan tâm ai ném quần áo ở đây, nhặt về giặt có thể may mấy đế giày.
Cô ta đi nhanh nhặt quần áo, càng nhặt càng vui.



Bạn cần đăng nhập để bình luận