Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 218 - Từ Mãn Thu



Chương 218 - Từ Mãn Thu



Chương 218: Từ Mãn Thu
Giang Hựu Đào nhân lúc mọi người còn chưa dậy, đi một vòng lên núi tìm vui.
Đã vào cuối thu, trên cây còn sót lại một vài lá đã bị gió thu thổi bay, cỏ trên mặt đất cũng biến thành khô vàng từ hai ngày trước.
Xanh um tươi tốt trên núi vào mùa hè đã trở nên trụi lủi một mảnh.
Quả dại, nấm dại đã sớm không có.
Giang Hựu Đào từ phía sau núi ở điểm thanh niên trí thức đi lên, lúc trở về vòng qua chỗ đầu thôn.
Gia đình đầu tiên dưới chân núi là nhà của kế toán Từ, phòng bếp nhà ông ta đã dâng lên khói bếp lượn lờ, vợ của kế toán Từ đang bưng một chậu thức ăn cho gà vòng đến chuồng gà sau nhà để cho ăn.
Cơ thể nho nhỏ của Từ Mãn Thu cầm theo một chậu gỗ thật dày đi đến chỗ lạch ngòi trước nhà cô ấy.
Giang Hựu Đào nhíu mày.
Đến mùa thu, nước sông lạnh đến tận xương tủy, trong thôn đã không còn ai đi đến lạch ngòi giặt quần áo, sao nhà họ Từ còn bắt Từ Mãn Thu đi giặt quần áo chứ?
Giang Hựu Đào nhìn về phía Từ Mãn Thu mấy lần, sau đó trơ mắt nhìn Từ Mãn Thu đi đến chỗ rìa lạch ngòi lảo đảo vài cái, cả người thẳng tắp sắp ngã vào trong lạch ngòi.
Giang Hựu Đào giật thót, nhanh chân chạy đến, tốc độ của cô tương đối nhanh, ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, kéo Từ Mãn Thu lại, nhưng chậu quần áo mà cô ấy mang theo lại không có cách nào, có vài món đồ theo nước sông trôi đi.
Giang Hựu Đào tập trung nhìn lại, trôi đi đều là quần áo màu đỏ.
Theo như Giang Hựu Đào biết, toàn bộ nhà họ Từ, thậm chí là toàn bộ Liễu Thụ Câu, người thích mặc đồ đỏ nhất chỉ có Từ Bảo Châu.
Từ Mãn Thu gấp đến độ sắp khóc.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua nhưng không kém phần sắc bén truyền đến.
“Cái đồ sao chổi nhà mày, làm gì cũng không xong, ăn bao nhiêu cũng không đủ, bảo mày đi giặt chậu quần áo thôi cũng làm mất quần áo của chị gái mày được, mày nói xem, có phải mày cố ý hay không?”
Giang Hựu Đào còn chưa kịp phản ứng lại, bà cụ kia đã từ cạnh cửa cầm lấy chổi đánh về phía Từ Mãn Thu.
“Đinh… Vây xem ngôi sao chổi tìm đường chết xui xẻo, đồng thời giúp cô ấy một tay, nhận được 5kg bột mì, một chiếc đùi gà, 1kg hạt dưa vị trà xanh.”
Mắt thấy cán chổi sắp đánh đến trên người Từ Mãn Thu, Giang Hựu Đào nhanh chóng kéo Từ Mãn Thu sang bên cạnh, ngay sau đó tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành truyền đến tai cô.
Tiếp đó, một âm thanh máy móc cũng vang lên.
“Đinh… Kiểm tra đo lường đến “Cẩm Lý ở thập niên 70”, nữ xứng Từ Mãn Thu, chuẩn bị truyền cốt truyện đến cho ký chủ, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Giang Hựu Đào: Sách này vừa nghe là biết có dưa to, nhanh gửi thông tin đến.

Cốt truyện thì lát nữa có thể xem sau, nhưng bây giờ không thể không ngăn cản vợ của kế toán Từ được rồi. Sau khi thất bại với cây gậy đầu, bà ta lại tiếp tục hạ xuống một cây gậy khác.
Giang Hựu Đào nhanh chóng tóm lấy cây gậy của bà Từ: “Bác gái à, có gì từ từ nói, làm gì phải đánh người chứ, đúng không.”
Bà Từ chính là họ Từ, bà ta là vợ nuôi từ nhỏ của kế toán Từ, sau khi đến nhà họ Từ thì lấy họ Từ.
Năm nay bà Từ cũng sáu mươi hai tuổi rồi, từ năm sáu năm trước thì bà ta đã không ra đồng kiếm công điểm nữa, an tâm ở nhà dưỡng lão, bình thường không thích ra ngoài, bà ta không quen biết Giang Hựu Đào, nhưng có lẽ có thể đoán ra được là một thanh niên tri thức.
Bà Từ nheo đôi mắt lão của mình, quan sát Giang Hựu Đào từ trên xuống dưới một lượt: “Cô gái, tôi khuyên cô này, bớt lo chuyện của gia đình người khác đi. Lo bản thân cô cho tốt là được rồi.”
Trong nhà họ Từ, bà Từ nói một là một, cả đời này, ngoại trừ cha mẹ của kế toán Từ và kế toán Từ ra thì chưa bao giờ bà ta nghe lời của người khác.
Giang Hựu Đào bảo bà ta đừng đánh Từ Mãn Thu nữa thì bà ta sẽ không đánh nữa sao? Cô lấy tư cách gì?
Giang Hựu Đào vẫn không buông cây gậy của bà Từ ra, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi: “Đúng, bác gái, bác nói đúng, nhưng cháu nhìn thấy rồi thì không thể không quản được. Trời lạnh như thế này, nước dưới sông lạnh biết bao nhiêu, tin rằng bác gái, không phải bác cũng không biết, để một cô gái nhỏ nhắn như thế đến bờ sông lạnh lẽo để giặt quần áo, không thích hợp nhỉ? Cả thôn này cũng không tìm được mấy người giặt quần áo ở ngoài sông trong thời tiết lạnh giá này.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận