Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 246 - Đưa đi



Chương 246 - Đưa đi



Chương 246: Đưa đi
Hai người cùng nhau đi ra cửa, Từ Mãn Thu nghe lời bọn họ nói không ra khỏi phòng, bèn dọn ghế ngồi ở hành lang, nhìn ra bên ngoài.
Chân trước Lưu Mãn Trụ vừa đến, kế toán Từ và bác cả Từ, chú ba Từ cũng thở hồng hộc chạy tới.
Bọn họ nhìn thấy Từ Tùng và Từ Bách bị trói tay ra sau lưng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lưu Mãn Trụ nhìn hai người bọn họ thì giận sôi máu, hiện tại kết cấu của mỗi nhà đều là từ gỗ, mấy nhà nghèo hơn, nóc nhà còn trải một lớp cỏ tranh.
Qua mua đông, nhà ai không dự trữ củi lửa?
Điểm thanh niên trí thức này cháu, lửa lan ra, gió thổi đi, cả Liễu Thụ Câu gặp tai ương.
Kế toán Từ đi lên phía trước, một tát đánh xuống mặt Từ Tùng khiến anh ta lảo đảo, không đợi anh ta kịp phản ứng lại đã trở tay tát một cái lên mặt Từ Bách.
“Hai chúng mày tìm đường chết hả? Ai, ai cho chúng mày lá gan dám ra đây phóng hỏa.”
Lúc chạng vạng kế toán Từ nghe thấy Từ Tùng và Từ Bách nói muốn đến điểm thanh niên trí thức phóng hỏa, ông ta không để mấy lời này vào trong lòng.
Lời nói của người trẻ tuổi lúc tức giận, ai coi là thật chứ?
Làm trưởng tôn trong nhà, từ trước đến nay Từ Tùng chưa bị người ta đánh qua, đứa cháu mà kế toán Từ yêu thương nhất chính là anh ta, trước năm ba tuổi, anh ta chưa từng ngồi ở trên ghế ăn cơm, tất cả đều do kế toán Từ bế anh ta cho ăn.
Từ nhỏ đến lớn kế toán Từ chưa từng động đến một ngón tay của anh ta.
“Ông nội, ông đánh cháu làm cái gì? Bọn họ ức hiếp Bảo Châu, cháu chỉ đến báo thù cho Bảo Châu thôi.”
Từ Bách ở bên cạnh lớn tiếng phụ họa anh trai mình.
Bây giờ thì hay rồi, vừa rồi mọi người còn nghi hoặc vì sao Từ Tùng và Từ Bách lại muốn đến phóng hỏa điểm thanh niên trí thức, lúc này tất cả đều biết bọn họ vì sao đến.
Nhìn hai anh em Từ Tùng còn chưa biết sai, mọi người không cảm thấy anh em bọn họ tình thâm, mà chỉ cảm thấy sợ hãi.
Thanh niên trí thức bọn họ ức hiếp Bảo Châu cái gì? Còn không phải là không giúp Từ Bảo Châu mua kem dưỡng da sao? Còn có gì nữa?
Thanh niên trí thức Giang bảo Từ Mãn Thu đến điểm thanh niên trí thức ở một đêm, đây tính là ức hiếp?
Như vậy bọn họ thì sao? Đều sống cùng một thôn, ai quy định bọn họ nhất định phải răm rắp nghe theo Từ Bảo Châu, ai dám chắc ngày sau bọn họ sẽ không từ chối Từ Bảo Châu chứ?
Có phải nếu một ngày nào đó bọn họ cũng từ chối Từ Bảo Châu, Từ Tùng và Từ Bách cũng sẽ đến nhà bọn họ phóng hỏa?
Lúc chạm đến lợi ích của mình, mọi người chung phẫn nộ, sôi nổi yêu cầu Lưu Mãn Trụ đưa anh em Từ Tùng đến đồn công an.
Sống cùng thôn với hai kẻ không coi luật pháp ra gì như vậy, bọn họ sợ hãi.
Loại náo nhiệt này sao có thể thiếu Từ Đại Chủy được, bà ấy nghĩ đến chiều này vốn dĩ Lưu Mãn Trụ muốn giữ Từ Mãn Thu ở lại nhà mình.
Nếu không phải khi đó Giang Hựu Đào mở miệng, Từ Mãn Thu nhất định sẽ đến nhà bọn họ ở, vậy nhà bị phóng hỏa chính là nhà bà ấy.
“Mãn Trụ, ông đưa bọn chúng đến đồn công an đi, ông không cân nhắc cho nhà chúng ta cũng phải cân nhắc cho những nhà khác trong thôn.”
Vốn dĩ Lưu Mãn Trụ cũng định đưa.
Đây là chuyện lớn nhất từ khi ông ấy nhận chức đến nay xảy ra, còn là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu như ông ấy không xử lý tốt, sau này người đại đội trưởng như ông ấy ở trong thôn ngay cả một chút quyền lên tiếng cũng không có.
Nhìn các vị hương thân đều yêu cầu ông ấy đưa Từ Tùng và Từ Bách đi đến đồn công an, rốt cuộc Lưu Mãn Trụ cũng gật đầu.
Trong nháy mắt, ánh mắt kế toán Từ trở nên ảm đạm, sống lưng thẳng tắp cũng trùng xuống.
Bác cả Từ có ba đứa con trai, lần này mất đi hai đứa, còn là hai người đã thành niên, ông ta luyến tiếc.
“Mãn Trụ, Mãn Trụ, ông tha cho bọn nó đi, trở về tôi nhất định sẽ giáo dục bọn chúng, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện đó nữa, được không?”
Vẻ mặt ông ta tràn đầy cầu xin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận