Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 693 - Xấu xa



Chương 693 - Xấu xa



Chương 693: Xấu xa
Cơ thể Bạch Ngọ biến dị trước mặt anh ta, từ một người bình thường trở nên hư thối, cuối cùng trở thành xương trắng.
Nhưng bên trong mắt anh ta vẫn còn có con mắt, anh ta cố chấp nhìn Tiêu Thành Bình.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thành Bình làm chuyện trái lương tâm như vậy trong đời, là sợ hãi thầm kín nhất trong lòng anh ta.
Nhất là sau khi Bạch Ngọ hỏi ra những lời này, trong rừng rậm lục tục có mấy quân nhân đi ra, bọn họ cố chấp nhìn anh ta với vẻ đầy thù hận.
Tiêu Thành Bình bất ngờ suy sụp, anh ta la to:
“Tôi cũng không muốn làm như thế. Là các người, là các người quá ưu tú. Cho dù tôi cố gắng thế nào, đều không thể sánh bằng các người. Tôi ở giữa các người, không có một chút nổi bật nào.”
“Nhiệm vụ lần này quan trọng như thế, chúng ta đều biết rất rõ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thăng quan tiến chức thì không nói. Nhưng mà tôi là người kém cỏi nhất trong đám các người, đến lúc đó đám thủ trưởng khoe thành tích, người ưu tú nhất không phải là tôi.”
“Đều tại các người, toàn bộ là do các người. Các người không chết, tôi sẽ không có ngày nổi tiếng. Cậu xem, các cậu đều đã chết, một năm tôi tăng ba cấp, đợi khi tôi xuất ngũ, tôi trực tiếp trở về thủ đô. Nếu các cậu không chết, tôi phải mất bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí này?”
Giọng nói của Tiêu Thành Bình kèm theo chút khàn khàn, giọng nói của anh ta đặc biệt vang dội trong đêm khuya yên tĩnh.
Đám Cố Hán Thân đang chờ đợi nghe thấy anh ta nói “các người không chết” đều xuất hiện, đứng trong phòng Tiêu Thành Bình.
Cảnh trong mơ của Tiêu Thành Bình đột nhiên thay đổi, thay đổi thành trước khi anh ta nhập ngũ.
Khi đó anh ta mới 15-16 tuổi, nhưng anh ta trưởng thành sớm, bên trên có anh trai có bản lĩnh, địa vị của cha anh ta không tính là cao nhưng cũng không tính là thấp, Tiêu Thành Bình trưởng thành thành một tên quần là áo lượt.
Năm 15 tuổi, anh ta thích một cô gái trong lớp, cô gái kia không thích anh ta, dưới cơn tức giận anh ta cưỡng gian cô gái ấy.
Sau khi cưỡng gian xong anh ta biết sợ, cho nên bóp cổ cô gái kia đến chết.
Khi anh ta vội vàng trở về gặp được anh cả của anh ta, anh cả của anh ta thấy anh ta hoảng sợ, ép hỏi anh ta xong thì tát anh ta một cái, sau đó giúp anh ta xử lý cô gái kia.
Tiêu Thành Bình đã quên mình còn chuyện cũ như vậy, thấy cô gái mặc quần áo màu đỏ chân thành đi về phía anh ta, anh ta không lùi về sau mà lao tới chỗ cô gái kia, giống như đã từng làm vươn tay bóp lấy cổ cô ấy.
Gương mặt của cô gái kia càng ngày càng trắng bệch, nhìn anh ta trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.
Vừa rồi Tiêu Thành Bình bị đám chiến hữu hù dọa sinh ra sợ hãi, vào lúc này sợ hãi đều biến thành phẫn nộ.
Anh ta lạnh như băng nhìn cô gái nhỏ này, nói:
“Cô đừng trách tôi tàn nhẫn, có trách thì phải trách cô không biết tốt xấu. Nếu lúc trước cô đồng ý hẹn hò với tôi, tôi và cô sẽ không đi đến bước đó. Có trách thì phải trách cô trông xinh đẹp, còn thích mặc màu đỏ. Cô nhìn đám con gái xung quanh xem, người nào sẽ mỗi ngày đều mặc màu đỏ trên người? Không phải là muốn làm cô dâu sao?”
“Tôi để cô làm cô dâu, cô còn không vui lòng? Cô còn phản kháng, muốn dùng tảng đá đập đầu tôi? Cô mà không cầm đá đập tôi, tôi sẽ bóp cổ cô ư? Cho nên cô chỉ có thể trách bản thân cô, cô nhìn xem, một bước sai từng bước sai.”
Nếu không phải thấy Tiêu Thành Bình còn chưa tỉnh ngủ, còn muốn tiếp tục nằm mơ, Tiểu Hà đi cùng Cố Hán Thân đã đi tới bắn nát đầu anh ta.
Ánh mắt Cố Hán Thân nhìn Tiêu Thành Bình không khác gì mấy người còn lại.
Bọn họ tham gia quân ngũ, một hận khinh nhục phụ nữ trẻ em, hai hận phản bội anh em chiến hữu.
Rất không may Tiêu Thành Bình đều làm hai chuyện này.
Còn những lời Tiêu Thành Bình nói là thật hay giả, Cố Hán Thân sẽ đi thăm dò, nhất là cô gái mà anh ta nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận