Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 317 - Kết bạn



Chương 317 - Kết bạn



Chương 317: Kết bạn
Lúc ở nhà họ Tiêu, mặc dù Chung Thiển Khê không gia nhập vào chiến đấu giữa Từ Đại Chủy và Hoàng Thiết Hoa, nhưng đối với tình hình chiến đấu bên đó, cô ấy vẫn để ý.
Lúc đánh nhau, hai cô gái này thật sự giúp đỡ cô của cô ấy, hai người cùng nhau xông đến chặn Hoàng Thiết Hoa, bà ta càng không phải đối thủ của Từ Đại Chủy.
Chung Thiển Khê càng thêm có ấn tượng tốt với hai người bọn họ.
Từ nhà họ Tiêu một đường đi ra, Chung Thiển Khê và hai người bọn họ hàn huyên, càng nói chuyện, cô ấy lại càng tán thưởng hai cô gái này.
Kiếp sống tòng quân nhiều năm, làm cho Chung Thiển Khê cực kỳ hào sảng, trong lòng muốn nói gì thì nói đó.
Cố Niệm Vi cũng rất thích kiểu con gái dứt khoát lưu loát như Chung Thiển Khê, vừa rồi động tác đá chổi kia, làm cho ấn tượng tốt của Cố Niệm Vi về Chung Thiển Khê tăng lên gấp bội.
“Được, chúng tôi nhất định sẽ đi.”
Giang Hựu Đào cũng gật đầu với cô ấy: “Chúng tôi đi trước, có chuyện gì cô cứ đến trường tìm chúng tôi, hoặc đến chỗ ở của chúng tôi cũng được, Thím Đại Chủy biết nhà chúng tôi đấy.”
“Đúng đó, lát nữa thím dẫn cháu qua cho biết nhà.”
Cháu gái mình dứt khoát rời khỏi nhà họ Tiêu, tâm trạng của Từ Đại Chủy cũng rất tốt.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi vừa đi, trên mặt Từ Đại Chủy lại mang vẻ u sầu.
“Thiển Khê à, đoán chừng buổi tối cha mẹ cháu sẽ nhận được tin tức, lấy tật xấu kia của hai người bọn họ, nhất định sẽ đến tìm cháu bắt cháu trở về nhà họ Tiêu, tiếp tục cùng sinh sống với đám người nhà họ Tiêu kia, cháu phải vững lòng đấy, nếu không vững, nửa đời sau của cháu có thể bị hủy hoại.”
Ở Phượng Chiêu, tính trưởng bối nam nữ hoàn toàn trái ngược với niên đại này, người như mẹ, cô, dì của Chung Thiển Khê, bọn họ đều vui buồn không hiện ra mặt, nói cũng không nhiều, người giống như Từ Đại Chủy, thể hiện ra sự quan tâm của trưởng bối, Chung Thiển Khê chưa từng cảm nhận được.
Cô ấy gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn: “Cô yên tâm, cháu không ngốc.”
Mấy ngày trước đối với đủ loại hành vi của nhà họ Tiêu, cô ấy cảm thấy không sao cả, còn lấy tâm thái bao dung cùng bọn họ ở chung, là chết đi sống lại không mang theo não đến, bây giờ đầu óc quay về, Chung Thiển Khê còn để mặc cho người ta bắt chẹt sao?
Chung Vượng Tài và Vu Hội Muội muốn để cô ấy tiếp tục coi tiền như rác, đó là chuyện không thể nào, giống như cô ấy đã nói, nếu Chung Vượng Tài muốn báo ân cứu mạng cho Tiêu Liên Sơn, tự mình lấy thân báo đáp là được rồi.
Đúng lúc Tiêu Liên Sơn cũng thích đàn ông, nếu nhất định phải có người gả cho con trai Tiêu Liên Sơn, cô ấy cảm thấy Chung Hữu Minh rất tốt.
Mọi người đều vui, không phải rất tốt à? Cần gì phải ép buộc cô ấy?
Trái tim Từ Đại Chủy đặt xuống: “Cháu đừng nghe bọn họ nói linh tinh cái gì mà ơn dưỡng dục, hai người bọn họ chưa từng nuôi qua cháu, cháu là do ông nội mình nuôi lớn, hai người bọn họ một xu cũng chưa tiêu cho cháu, vì để cho cháu được đi học, ông nội cháu đan sọt đến ngón tay chảy cả máu.”
“Phần công việc ở nông khoa trạm của cháu là do ông nội cháu đã tìm không ít lão chiến hữu để cầu tình, bây giờ đến đây cũng tốt, cách xa bọn họ, có chuyện gì cháu cũng đừng dính dáng đến bọn họ.”
“Nếu như hai người đó quá đáng, cháu đến Liễu Thụ Câu tìm cô, anh họ, em họ cháu không ít, người cha kia của cháu cũng chỉ là kẻ yếu đuối, một ánh mắt của chú cháu cũng có thể bắt chẹt ông ta.” Từ Đại Chủy không nhịn được mà dặn dò cẩn thận.
Bà ấy nói từng câu, Chung Thiển Khê đều gật đầu, theo lời nói của Từ Đại Chủy, suy nghĩ của Chung Thiển Khê bay xa.
Cô ấy cảm thấy cảnh đánh nhau kia, cô ấy không phát huy được tốt, cô ấy nên đánh thêm Tử Hằng mấy cái mới đúng.
Mẹ nó đồng tính còn muốn lừa con gái nhà người ta, con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận