Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 116 - Uy hiếp



Chương 116 - Uy hiếp



Chương 116: Uy hiếp
Lâm Kiến Trung là chủ nhiệm của hợp tác xã mua bán, còn là người tham gia vào hành động bắt cô ấy, anh ta không thể nào chưa nhìn thấy những món đồ lưu thông từ chỗ cô ấy ra, người có mắt, có đầu óc đều sẽ biết những thứ kia mang đến tài phú.
Cố Niệm Vi phỏng đoán một chút thời gian lời đồn đại giữa cô và Lâm Kiến Trung bị truyền ra, càng thêm cảm thấy lời đồn này có lẽ là do Lâm Vệ Hồng dưới sự bày mưu đặt kế của Lâm Kiến Trung truyền ra.
Nếu không sao thời gian lại trùng khớp như vậy.
Tất cả đã nói rõ mục đích của Lâm Kiến Trung, anh ta có ý đồ với vật tư của cô ấy, hoặc là nói, anh ta có ý đồ với nguồn gốc chỗ vật tư của cô ấy.
Mà tất cả hành động của anh ta nhất định là xuất phát từ quyết định cá nhân của anh ta, dù sao nếu anh ta thật sự muốn bắt cô ấy về, không cần dùng phương thức này, mà tố cáo cô ấy với cấp trên.
Không đúng ư?
Vào giây phút này lớp vỏ ngụy trang ôn hòa của Lâm Kiến Trung biến mất hầu như không còn, trong ánh mắt lạnh lùng của anh ta còn ngầm mang theo uy hiếp.
“Đồng chí Cố Niệm Vi, cô thật sự muốn tôi nói ra ở chỗ này à?”
Lâm Kiến Trung biết Cố Niệm Vi là một người thông minh.
Vào lúc Cố Niệm Vi nhìn thấy anh ta không chào hỏi mà lại làm lơ, anh ta đã biết Cố Niệm Vi hoài nghi mình.
Nhưng Lâm Kiến Trung cũng không chút để ý, dù sao từ chỗ Lâm Vệ Hồng, anh ta nhận được tin tức, Cố Niệm Vi đối xử khá tốt với ba đứa con của anh ta.
Sau khi Lâm Vệ Hồng cùng cô ấy nhắc qua hôn sự của bọn họ, cũng không thấy Cố Niệm Vi thu liễm lại, vì thế Lâm Kiến Trung cảm thấy hẳn là Cố Niệm Vi có ý tứ với mình.
Trong lòng Lâm Kiến Trung tự đắc, đồng thời trong lòng cũng khinh thường kiểu con gái trong mắt chỉ có tình yêu, giống như vợ trước Vương Lệ Lệ của anh ta.
Nhưng phản ứng của Cố Niệm Vi lại vượt qua dự đoán của anh ta, khiến Lâm Kiến Trung cực kỳ tức giận.
Anh ta cũng không tính che giấu.
Đầu cơ trục lợi là tội lớn, nhất là người giống như Cố Niệm Vi đầu cơ trục lợi gạo trắng với số lượng lớn, còn là vật tư quan trọng.
Lâm Kiến Trung chắc chắn Cố Niệm Vi sẽ nói chuyện riêng với mình.
Mà chỉ cần Cố Niệm Vi đồng ý nói chuyện với anh ta, như vậy anh ta sẽ là người nắm giữ quyền chủ động trong lần nói chuyện này, đến lúc đó việc Cố Niệm Vi gả cho anh ta thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Chỉ cần cô ấy gả cho anh ta, anh ta sẽ dùng việc nhà nặng nề, mẹ chồng khó xử, cùng với đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự ngăn chặn cô ấy, để Cố Niệm Vi không rảnh phân thân, sau đó, những con đường cung ứng hàng hóa cho cô ấy, chẳng phải dễ như trở bàn tay thuộc về anh ta à?
Lâm Kiến Trung là một người có dã tâm, nếu như không có dã tâm, sao anh ta có thể ở trong môi trường nhân tài đông đúc như quân đội làm được chức vị doanh trưởng chứ?
Lần này xuất ngũ, là ý Lâm Kiến Trung muốn lui, càng là quyết định của cấp trên trong quân đội.
Sau khi xuất ngũ về quê, anh ta quyết định mở rộng tiền đồ, Cố Niệm Vi chính là một quân cờ đụng vào tay anh ta, một quân cờ để anh ta được thăng chức rất nhanh.
Đối với sự uy hiếp của Lâm Kiến Trung, Cố Niệm Vi không sợ hãi.
“Anh nói đi, tôi đi thẳng ngồi ngay, không có gì phải sợ cả.”
Không gian ở trên người Cố Niệm Vi, tất cả vật tư của cô ấy đều ở trong không gian, cho dù Lâm Kiến Trung tìm phái đoàn điều tra lợi hại nhất, Cố Niệm Vi tin anh ta không tra được bất kỳ điều gì.
Phản ứng của Cố Niệm Vi hiển nhiên lại nằm ngoài dự đoán của Lâm Kiến Trung.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Niệm Vi, đứng đó không nói lời nào, trong lòng cũng bắt đầu không chắc.
Chẳng lẽ hai lần Cố Niệm Vi xuất hiện ở hiện trường thật sự là trùng hợp?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lâm Kiến Trung đè lại, hiển nhiên là không thể nào.
Trước khi tiến hành bắt giữ người đầu cơ trục lợi, anh ta đã ở chợ đen bí mật xem xét hai ba tháng, thời gian mỗi lần trên thị trường có một lượng lớn vật tư tinh phẩm chảy ra đều trùng khớp với thời gian Cố Niệm Vi rời khỏi đội sản xuất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận