Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 245 - Đây là ý gì?



Chương 245 - Đây là ý gì?



Chương 245: Đây là ý gì?
Chuyện vừa xảy ra của nhà họ Từ, Giang Hựu Đào bọn họ không biết gì cả, vẫn chưa đến nhà thanh niên tri thức thì Từ Mãn Thu không đi với họ nữa.
"Chị Đào Đào, chị Vi Vi, em không đi với hai chị nữa, Từ Tùng, Từ Bách là con chó trung thành của Từ Bảo Châu, bọn họ biết tối nay e ở chỗ hai chị, nhất định sẽ đến gây phiền phức, tối nay em ra sau núi đợi, đợi bọn họ đến rồi sẽ bắt họ."
Từ Mãn Thu sống chung với Từ Tùng Từ Bách hơn mười năm rồi, từ lâu cô ấy đã hiểu nhân phẩm của bọn họ rồi.
Sở dĩ cô ấy không đi về cùng với Lưu Mãn Trụ, chính là sợ liên lụy gia đình ông ấy. Nhà họ Lưu ở giữa thôn, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn không chỉ một mình nhà họ chịu thiệt.
Vốn dĩ cô ấy cũng không nghĩ sẽ đi theo Giang Hựu Đào bọn họ về, nhưng mà có một khoảnh khắc nào đó, cái miệng nhanh hơn cái não rồi.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi nhìn nhau một cái, Cố Niệm Vi nói: "Bọn chị đi với em."
Từ Mãn Thu từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng từ chối vô hiệu, sau khi đến nhà thanh niên tri thức, Vương Thiện Hỉ bọn họ đã đợi ở ngoài sân rồi, biết tối nay sẽ xảy ra chuyện, bọn họ cho rằng tối nay sẽ không ngủ, sẽ âm thầm quan sát trong bóng tối.
Không có ai chỉ trích Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi quản chuyện bao đồng.
Đều là người mười mấy hai mươi tuổi rồi, nhiệt huyết của tuổi trẻ tràn đầy trong người họ.
Vương Thiện Hỉ đã lên một kế hoạch theo dõi và bắt giữ chi tiết, khi màn đêm buông xuống, mọi người đều bí mật chờ đợi theo kế hoạch mà Vương Thiện Hỉ đã vạch ra. Để mọi người không buồn ngủ, Cố Niệm Vi đã đóng góp một hoặc hai viên kẹo bạc hà sảng khoái.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trăng treo cao trên bầu trời đêm, ngọn đèn cuối cùng trong thôn vụt tắt, đến mười một giờ đêm, Từ Tùng với Từ Bách đến rồi.
Họ đi vòng từ phía sau chỗ dành cho thanh niên trí thức đến kho củi, đốt đuốc mang theo và ném về phía kho củi.
Đúng vào lúc này, một vùng sáng chiếu vào người họ, tiếp theo đó, một giọng nói cao vót phá tan màn đêm yên tĩnh: “Người đâu, có người phóng hỏa rồi!!!”
Cùng với lúc này, hệ thống vẫn luôn hiện đang trong quá trình tra cứu của Giang Hựu Đào cuối cùng cũng tra hoàn tất rồi: “[Ký chủ, tôi tra được rồi, một phần ý thức của Từ Mãn Thu trong cuốn sách đã trùng lặp với Từ Mãn Thu vào một thời điểm nhất định trong hôm nay.]
Giang Hựu Đào mơ mơ hồ hồ, đây là ý gì?

Bên kia Triệu Vinh Quang nghe thấy tiếng hét thì bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, nghe thấy có người phóng hỏa, mọi người mặc xong quần áo, cầm theo vũ khí đi ra.
Từ Tùng và Từ Bách bị dọa sợ chết khiếp.
Bọn họ đến điểm thanh niên trí thức cũng chỉ là nhất thời xúc động, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả, bọn họ chưa từng nghĩ đến liệu có bị phát hiện hay không.
Quan hệ giữa bọn họ và Từ Bảo Châu tốt, từ nhỏ đến lớn làm vô số chuyện xấu, chưa từng bị phát hiện qua.
Bọn họ cho rằng lần phóng hỏa này cũng giống thế không bị phát hiện, cho nên hai người ngay cả ngụy trang cũng không, trực tiếp làm.
Lúc bị đám người Vương Thiện Hỉ lao đến khống chế, Từ Tùng và Từ Bách đều trợn tròn mắt, quả thực không dám tin.
Triệu Vĩnh Lan quả thực hận chết đi được, cô ta chưa từng gặp qua người nào không tuân thủ luật pháp như vậy, cô ta tiện tay cho Từ Tùng và Từ Bách mỗi người một nhát đạp, sau khi đánh xong, Triệu Vĩnh Lan xoay người lại, không cẩn thận va vào trong ngực Triệu Vinh Quang.
“Ngại quá.” Triệu Vĩnh Lan vội vàng rời đi, nói xin lỗi với Triệu Vinh Quang.
Triệu Vinh Quang vội lắc đầu: “Không sao, không sao.”
Khúc nhạc đệm này dưới tình huống tụ tập nhiều người, không ai chú ý, nhưng nội tâm hai người lại nhấc lên gợn sóng nhỏ.
Triệu Vinh Quang chưa từng cách nữ đồng chí nào gần như vậy, lỗ tai đỏ như nhỏ máu.
Giang Hựu Đào đè lại Từ Mãn Thu đang định ra cửa xuống giường đất.
“Em ngồi chờ ở trong phòng đi, đừng ra ngoài.”
Cố Niệm Vi cũng nói: “Em đợi ở đó, bọn chị đi một lát là về.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận