Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 436 - Nhà họ Kỷ



Chương 436 - Nhà họ Kỷ



Chương 436: Nhà họ Kỷ
Sự trở về của Kỷ Hựu Thương được tất cả mọi người chú ý, mọi người đều biết Kỷ Hựu Thương phải đi dỗ cô vợ chưa cưới cánh cứng cáp muốn từ hôn.
Mẹ Kỷ từ trong phòng bếp đi ra, tay lau lên tạp dề: “Sao rồi, Lâm Nghi bớt giận chưa?”
Cô con dâu do ông cụ Kỷ chọn cho này, mẹ Kỷ cực kỳ không thích, trong lòng bà ta không biết đã mắng bao nhiêu lần ông cụ Kỷ xen vào việc của người khác, nhưng bên ngoài vẫn vui vẻ nhận lấy mối hôn sự này.
Kỷ Hựu Thương cau mày, đặt hành lý ở cạnh cửa.
“Cô ta không biết điều gì cả, con đã tự mình qua đó rồi, cô ta vẫn muốn hủy hôn, nói chuyện cực kỳ không khách sáo. Con không chiều cô ta, đi thẳng về.”
“Dù sao ông nội cũng đã nói, chờ cuối năm sẽ gọi cô ta về, đến lúc đó lại nói sau, cũng không biết ông nội con nghĩ gì vậy, Mạnh Lâm Nghi kia có gì tốt cơ chứ, dáng dấp cũng chỉ thanh tú, gia thế càng không có gì nổi bật.”
Kỷ Hựu Thương phàn nàn, nhưng không ai bắt chuyện.
Suy nghĩ của bọn họ giống như anh ta vậy, nhưng suy nghĩ của chi hai và chi ba lại có chút khác biệt, bên ngoài mọi người không nói, nhưng trong lòng đối với chuyện Kỷ Hựu Thương có một vị hôn thê như vậy rất vui vẻ.
Mẹ Kỷ cất hành lý giúp anh ta, trong lòng cực kỳ tán đồng với lời nói của Kỷ Hựu Thương.
Dựa vào năng lực của nhà họ Kỷ, điều động công việc của một y tá nhỏ là chuyện quá đơn giản.
Về phần Mạnh Lâm Nghi không gả cho anh ta, tất cả mọi người nhà họ Kỷ đều không để trong lòng.
Đoạn đường này trở về, Kỷ Hựu Thương cho rằng mình đã nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Lâm Nghi, là con cháu họ Kỷ, chính mình dáng dấp anh tuấn, Kỷ Hựu Thương không tin lúc Mạnh Lâm Nghi nhìn thấy anh ta lại không động lòng, hiện tại cô ấy chỉ đang làm bộ làm tịch mà hôi.
Nói một hồi lâu, không phải cô ấy muốn về thành phố sao? Từ hôn chỉ là một cái cớ thôi.
Kỷ Hựu Thương vừa nói xong, một cái chén từ tầng hai bay xuống chân Kỷ Hựu Thương, làm cho mọi người ở đây giật nảy mình.
Trên mặt mẹ Kỷ mang theo sợ hãi nhìn ông cụ Kỷ chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống, cười nói: “Cha, sao hôm nay cha dậy sớm như vậy, một lát nữa mì hoành thánh mới nấu xong.”
Một ngày ba bữa của ông cụ Kỷ đều rất tinh tế, bảy ngày trong tuần, có năm ngày phải ăn mì hoành thánh.
Ba chị em dâu nhà họ Kỷ dậy từ 5 giờ sáng để mua thịt, băm nhân, nhào bột, trước khi ông cụ Kỷ xuống giường, nhất định mì hoành thánh phải đúng giờ lên bàn.
Mẹ Kỷ nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, hôm nay ông cụ Kỷ dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng.
Ông cụ Kỷ không nhìn mẹ Kỷ lấy một cái, trái lại trầm giọng chất vấn Kỷ Hựu Thương:
“Lúc cháu đi Đông Bắc, ông đã nói với cháu như thế nào, ông dặn cháu nhất định phải để Mạnh Lâm Nghi bỏ đi suy nghĩ từ hôn, bảo cháu ở chung thật tốt với nó, tốt nhất để cho nó gả cho cháu trước cuối năm, cháu coi như gió thoảng bên tai sao?”
Ông cụ Kỷ nổi giận, người nhà họ Kỷ không ai dám lên tiếng, hai chị em dâu nấu cơm trong phòng bếp cũng cẩn thận đóng cửa lại.
Kỷ Hựu Thương cúi đầu, lấy kinh nghiệm 20 năm cuộc đời anh ta, lúc ông cụ Kỷ nổi giận, tốt nhất anh ta vẫn không nên mở miệng thì hơn.
Ông cụ Kỷ rất không hài lòng với Kỷ Hựu Thương, đồng thời còn rất thất vọng với anh ta.
Nếu không phải lúc đó nhìn thấy Mạnh Lâm Nghi tuổi nhỏ, trong nhà chỉ có Kỷ Hựu Thương là bé trai xấp xỉ tuổi cô ấy, sao ông ta có thể hứa hôn Mạnh Lâm Nghi cho anh ta.
Qua nhiều năm như vậy, Kỷ Hựu Thương chính là phế vật, bao gồm cả nhà thẳng cả, mắt chỉ nhìn thấy một mẫu ba phân đất trước mắt.
Ông cụ Kỷ đi đến bàn trang trí ở tầng một, cầm một bình hoa đập vỡ trước mặt cha Kỷ.
“Tao đã từng vô số lần nói qua, cho dù chúng mày không hài lòng về gia thế Mạnh Lâm Nghi, cũng phải nghiêm túc coi nó như vị hôn thê mà đối xử, sinh nhật, ngày lễ ngày tết cũng phải đi thăm hỏi, ngày thường cũng phải quan tâm nhiều hơn.”
“Nhưng chúng mày đã làm gì? Chúng mày coi như không có người này, đừng nói ngày thường thăm hỏi, cho dù ngày lễ ngày tết chúng mày vẫn thờ ơ.”
“Còn giấu diếm tao rất tốt, nếu không phải ba năm trước đây tao phát hiện ra, chỉ sợ chúng mày còn giấu diếm tao đến cùng.”
Ông cụ Kỷ càng nói càng tức giận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận