Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 474 - Suy nghĩ



Chương 474 - Suy nghĩ



Chương 474: Suy nghĩ
Lúc ấy cô Triệu còn rất tức giận, cảm thấy bạn học kia lừa gạt một giáo viên như cô ta.
Cô Triệu không cảm thấy mình làm gì sai, nhưng đối mặt với ánh mắt của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, cô ta không dám nói chuyện.
Mà trong sự nghiệp dạy học của cô ta, chuyện như vậy nhiều không kể xiết, chỉ có học sinh này có tình huống rất nghiêm trọng.
Giang Hựu Đào vừa thấy biểu cảm đó của cô Triệu, kết hợp với tính cách của cô ta, cô đã đoán được kết cục xấu nhất.
Giang Hựu Đào nhắm mắt lại, nói:
“Cô Triệu, đạo bất đồng bất tương vi mưu, tự cô nguyện ý đi làm đao phủ hại những đứa bé kia, thì đừng đi chỉ trích những người đang dạy bảo bảo vệ đứa bé.”
Cố Niệm Vi cũng nói:
“Cô Triệu, tôi hi vọng khi cô gặp được chuyện này, sẽ học được cách suy nghĩ khác đi. Ngày hôm nay cô tới đây nói những lời như vậy, chỉ vì dao nhỏ còn chưa rơi lên trên người cô, cô không cảm thấy đau.”
“Như vậy rất tốt, cô rất may mắn, nhưng tôi hi vọng con dao này vĩnh viễn không rơi lên người cô.” Cố Niệm Vi mời cô Triệu ra khỏi ký túc xá, cô Triệu nhìn cửa phòng đóng chặt, tức giận đến mức dậm chân, trở về.
Cố Niệm Vi nhìn Giang Hựu Đào nói:
“Đào Đào, tôi muốn sau này cũng làm giáo viên hay làm công việc liên quan tới hội liên hiệp phụ nữ, tôi muốn cố gắng làm gì đó cho bọn nhỏ.”
Cố Niệm Vi không lo ăn không lo uống, ý nghĩ trước đây của cô ấy là muốn bán đi vật tư trong không gian, đợi cải cách mở cửa thì tích cóp đến mười ngôi nhà nhỏ, tiền còn thừa sẽ mua cửa hàng. Đợi sau này phát triển hơn, giống như ở kiếp trước nằm thu tiền thuê là được.
Nhưng mấy ngày qua đi, Cố Niệm Vi muốn làm gì đó trong khả năng của mình trong khi thực hiện ước mơ trở thành người cho thuê nhà.
Mấy ngày nay cô ấy làm việc, lại khiến kiên nhẫn của cô ấy chịu đủ giày vò, nhưng đồng thời cũng tràn ngập nhiệt tình.
Giang Hựu Đào nhìn Cố Niệm Vi, giống như thấy được ngọn lửa thiêu đốt hừng hực bên trong lòng cô ấy.
Giang Hựu Đào cảm thấy như vậy rất tốt, so với kết cục làm mẹ kế của người ta đã sớm định ra cho Cố Niệm Vi, như bây giờ cũng rất tốt đối với Cố Niệm Vi.
Đồng thời bên trong Hệ Thống Ăn Dưa cũng hiện tiến độ thức tỉnh của Cố Niệm Vi, cũng theo hơn một năm không động tới từ 95% đã tăng tới 98%.
Còn thiếu 2%, cô ấy sẽ thức tỉnh thành công 100%.
Điều này khiến Giang Hựu Đào rất vui vẻ.
Cô nghiêm túc nói với Cố Niệm Vi: “Tôi ủng hộ cô, Vi Vi.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi không có hứng thú nói chuyện nữa, bên kia Từ Mạn Thu cũng đã làm xong, khi Giang Hựu Đào trở về cô ấy đang rót nước rửa chân.
Chiếc giường đơn trong phòng Giang Hựu Đào, phía trên trải chăn gối được phơi dưới ánh mặt trời là giường của Từ Mạn Thu.
Giang Hựu Đào đang ngâm chân, cô nhìn Từ Mạn Thu, bất ngờ hỏi: “Mãn Thu, em có mộng tưởng gì không?”
Từ Mạn Thu nói:
“Em muốn học toán học, sau này giống như trong những cuốn tạp chí mà chị Vi Vi đưa cho em xem, làm rạng danh đất nước.”
Từ Mạn Thu nói đến tương lai, trong đôi mắt sáng lấp lánh, đủ thấy được kỳ vọng của cô ấy đối với tương lai.
“Vậy em cố gắng lên.” Giang Hựu Đào nói.
Đổ nước rửa chân nằm trên giường, Giang Hựu Đào không lập tức đi xem giới thiệu của cốt truyện thế giới nhỏ số 11, trái lại suy nghĩ sau này mình nên làm gì.
Trong số những người mà cô quen biết, Mạnh Lâm Nghi đã thành dược sĩ cấp bậc quốc bảo, Giang Hựu Đào mới nhận được loại thuốc cô ấy mới chế tạo ra vào ngày hôm kia.
Hiện giờ Tô Giai Ninh đã dấy lên hi vọng đối với tương lai lần nữa, bắt đầu thêu thùa với bà cụ ở số 10 hẻm Hạnh Phúc, đã thêu được rất giỏi.
Hà Thục Lệ và Nguyễn Mạn Ny thì sau này mở quán ăn, đối với chuyện sau này, bọn họ đều đã có quy hoạch vô cùng rõ ràng.
Triệu Vĩnh Lan được cha mẹ sắp xếp vào trong nhà máy, hiện giờ đang làm bên tuyên truyền ở công hội, thời gian trôi qua cũng rất thú vị.
Chung Thiển Khê liều mạng đến cùng với nông nghiệp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận