Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 233 - Thu Nhi, em muốn học chữ không



Chương 233 - Thu Nhi, em muốn học chữ không



Chương 233: Thu Nhi, em muốn học chữ không
Tay nghề nấu nướng của cô ấy tốt, người nhà họ Từ bao gồm cả người chồng quân nhân đó đều ăn rất nhiều, ngày hôm đó mấy mục người đều đã ngấm thuốc. Với ngọn đuốc, cô ấy đã đốt cháy nhà Từ Bảo Châu, rồi cô ấy bỏ chạy, trốn trốn tránh tránh gần năm năm, cô ấy mới bị đồn công an bắt được. Vào cái ngày bị bắt đi, sau khi dặn dò tất cả mọi chuyện, cô ấy đã tự sát trong ngục vào đêm khuya..
Lúc đó cô ấy còn chưa đến bốn mươi tuổi, cả đời của cô ấy, trong năm năm trốn chạy đó mới thật sự sống như một con người.
Trong tờ tường trình viết cho cảnh sát, cô ấy nói cô ấy không hối hận khi đốt chết cả nhà Từ Bảo Châu, nếu như không phải vì sợ cái vận may đi đến đâu cũng có thể gặp dữ hóa lành trên người Từ Bảo Châu đó thì cô ấy nhất định sẽ nghĩ cách bán Từ Bảo Châu vào núi, để cho cô ta cũng nếm thử mùi vị bị người ta xem như là máy đẻ.
Giang Hựu Đào hận nhà họ Từ đến nỗi nghiến răng.
Mẹ nó, nhà họ Từ cũng không phải là người nữa rồi.
[Hệ thống, mi ra đây, tôi hỏi mi chút chuyện, ba thế giới nhỏ rồi, tại sao, tôi hỏi mi tại sao, nam chính nữ chính đa số nhân phẩm đều có khuyết điểm?]
Lâm Kiến Trung là như thế, Hạ Hà Vũ, Tô Chính Đường như thế, bây giờ Từ Bảo Châu cũng như thế!
Hệ thống ăn dưa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: [Nếu như nam nữ chính đều chân thiện mỹ, thế thì thế giới nhỏ còn có thể sụp đổ à?]
Giang Hựu Đào im lặng. Lời nói tuy khó nghe nhưng lại có lý, hệ thống ăn dưa nói có lý chết đi được.
Giang Hựu Đào cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút, bỏ hệ thống ăn dưa vào trong phòng tối nhỏ.
Rất lâu rồi hệ thống ăn chưa chưa bị ký chủ block, không biết tại sao, bị block một cách mạnh mẽ, nó cũng khá hoài niệm cảm giác này.
……….
Trong chiếc chăn ấm áp thoảng mùi hương thơm, Từ Mãn Thu ngủ một giấc ngon duy nhất từ khi cô sinh ra đến giờ.
Lúc cô ấy tỉnh giấc thì ngoài trời đã tối om, dường như sắp mưa rồi, trong phòng đã không còn bóng dáng của Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào, Từ Mãn Thu có chút ngại, cô ấy ngồi dậy xuống giường, xếp gọn gàng ngăn nắp chiếc chăn mà Giang Hựu Đào đắp cho cô ấy, đặt lại chỗ cũ, rồi lại chỉnh thẳng lại ga giường vì bị cô ngủ có chút nhàu.
Cô ấy mở cửa đi ra ngoài, khói trắng bốc lên từ nồi trong hành lang, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đang ngồi trên bàn ăn với bút và sổ tay đang tính đồ đạc, hai người họ thỉnh thoảng lại thảo luận một lát.
Từ Mãn Thu ngưỡng mộ cực kì.
Giang Hựu Đào nhìn thấy cô ấy trước, cô vẫy tay gọi cô ấy lại: “Dậy rồi à? Có đau đầu không?”
Bây giờ đã là bốn giờ chiều rồi, Từ Mãn Thu ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, buổi trưa ngủ lâu như thế, lúc dậy nhất định sẽ đau đầu.
Từ Mãn Thu lắc lắc đầu: “Không đau, ngược lại là cực kỳ dễ chịu.” Cô ấy đi đến chiếc ghế thứ ba bên bàn ăn và ngồi xuống, nhìn nét chữ đẹp ghi trong sổ tay của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, vẻ mặt cô ấy tràn đầy sự tò mò và ngưỡng mộ.
Ánh mắt khao khát đó khiến Cố Niệm Vi suýt chút nữa mắng người.
Cô đã nghe ngóng hết cả rồi, Từ Bảo Châu hoàn toàn không phải mầm giống của học hành, thi ở trường chưa bao giờ đạt, Từ Mãn Thu thì chưa đi học được ngày nào, thậm chí lớp xóa nạn mù chữ cũng không cho cô ấy tham gia.
Giang Hựu Đào cũng nhìn thấy rồi, cô nhớ đến những chuyện mà Từ Mãn Thu trải qua trong báo cáo của thế giới nhỏ, trái tim cô thấy đau nhói.
Cô nói với Từ Mãn Thu: “Thu Nhi, em muốn học chữ không? Chị với chị Vi Vi của em dạy cho em, thế nào?”
Từ Mãn Thu nhìn sang Giang Hựu Đào một cách mạnh mẽ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Có được không? Em thật sự học được sao?”
Nằm mơ Từ Mãn Thu cũng muốn biết chữ, muốn được đi học. Lúc nhỏ cô ấy thấy Từ Bảo Châu mang cặp sách đến trường, cô ấy cũng muốn đi, cô ấy mạnh dạn xin kế toán Từ với bà Từ cho mình đi học, kế toán Từ chưa nói gì thì bà Từ đã cầm cái chổi lên đánh cô ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận