Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 176 - Thảm sát 1



Chương 176 - Thảm sát 1



Chương 176: Thảm sát 1
Cô ấy muốn ly hôn, Trương Chí Huy lại không đồng ý, dùng Lý Vân Anh để uy hiếp cô ấy, nói chỉ cần cô ấy ly hôn, anh ta sẽ đến Liễu Thụ Câu quậy nát điểm thanh niên trí thức, để những thanh niên trí thức đó chôn cùng hôn nhân của bọn họ.
Vương Viện biết Trương Chí Huy làm ra được những chuyện đó, đây là người điên, cô ấy sợ hãi.
Cô ấy mới sinh ra con gái lớn Bác Ninh, còn đang ở cữ thì nghe được nhà Trương Chí Huy mưu đồ bí mật như vậy, khi đó Vương Viện vừa khiếp sợ, lại sợ hãi, cô ấy sẽ không để Lý Vân Anh vào nhà họ Trương.
Lý Vân Anh từng nghĩ đến rất nhiều lý do vì sao Vương Viện lại thay đổi, nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến lý do này, ánh mắt cô ấy nhìn Vương Viện cực kỳ khiếp sợ.
“Vì sao em không nói với chị?”
Vương Viện vẫn là dáng vẻ tươi cười kia.
“Nếu như nói với chị, chị sẽ bỏ mặc em sao? Em sợ, sợ kéo chị vào theo.”
“Chị Vân Anh, cả đời này em có lỗi với rất nhiều người, em có lỗi với cha mẹ, cha mẹ nuông chiều em lớn lên, vì một người đàn ông mà em lại cùng bọn họ quyết liệt, nhiều năm như thế ngay cả một bức thứ cũng chưa từng viết cho bọn họ. Thực ra, có đôi khi không phải không muốn viết mà là viết cũng không biết nói gì.”
“Đời này em cũng có lỗi với ba đứa con gái của mình, em đưa chúng đến thế giới này lại chưa từng để cho chúng sống tốt một ngày nào, bọn nhỏ sống ở căn nhà này ngay cả trâu ngựa cũng không bằng, đều là lỗi của em.”
“Vào ngày bọn nhỏ bị đưa lên núi, em ra ruộng làm việc, bởi vì nếu em không đi kiếm công điểm, bốn mẹ con em đều sẽ bị đói chết. Em vừa mới ra ruộng chưa được bao lâu đã có người nói với em, bọn nhỏ bị đưa vào núi. Em giống như phát điên đuổi về nhưng vẫn muộn. Chị Vân Anh, chị biết không, sau núi có một khe núi, bên trong có rất nhiều đá vụn, ở gần đó có rất nhiều sói, bầu trời còn có rất nhiều kền kền.”
“Lúc em tìm được nơi đó, đầu đá vụn đã là màu đỏ thẫm, quần áo của bọn nhỏ rơi lả tả trên đá vụn, vải may quần áo cho bọn nhỏ còn là mấy năm trước chị đưa đến, là vải hoa nhí màu hồng, em may hai bộ quần áo cho bọn nhỏ, bọn nhỏ rất thích, còn nói phải đến cảm ơn dì Vân Anh.”
“Lúc thật sự gặp được chị, bọn nhỏ lại không dám nói, rất hay xấu hổ, tính tình này thật ra một chút cũng không giống em.” Vương Viện vươn tay che mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay cô ấy chảy xuống.
Đám người Vương Thiện Hỉ đều khóc, Giang Hựu Đào ghé vào trên vai Cố Niệm Vi, nước mắt không ngừng chảy xuống, người Trương gia thôn đến xem náo nhiệt cũng đưa tay lên lau nước mắt.
Lý Vân Anh không tiếng động khóc.
“Chị Vân Anh, chị tìm công an đến sao?”
Lý Vân Anh nghẹn ngào gật đầu: “Đi rồi, là Lưu Anh Tuấn đi, em chưa gặp qua Lưu Anh Tuấn nhỉ, cậu ta là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn năm nay.”
“Tên thật dễ nghe, cũng không biết Lưu Anh Tuấn có anh tuấn như tên của cậu ta hay không.” Vương Viện lau khô nước mắt, giống như đang nói chuyện nhà vậy.
Lý Vân Anh không dám hỏi đám người Trương Chí Huy đi nơi nào, nhóm Giang Hựu Đào cũng không dám hỏi, người Trương gia thôn đoán được nhưng không ai nói chuyện.
Vương Viện ngồi ngây người ở đó, ai cũng không nói gì, rõ ràng trong khoảng sân nhỏ này có rất nhiều người đứng đó, nhưng lại an tĩnh như không có người vậy.
Cuối cùng Lưu Anh Tuấn cũng dẫn theo ba người công an đến, chủ nhiệm Dương phụ trách thanh niên trí thức cũng đến, bọn họ đi vội vã, tóc rối bời, còn thở hổn hển.
Ánh mắt Vương Viện dừng ở trên mặt Lưu Anh Tuấn, cười nói với Lý Vân Anh: “Chị Vân Anh, cậu ta quả nhiên giống như tên mình, dáng dấp rất anh tuấn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận