Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 357 - Khuyên



Chương 357 - Khuyên



Chương 357: Khuyên
Sau khi Giang Hựu Đào rời đi, lại nói Thiệu Hồng Niên một lần, Quách Khải An còn ở bên cạnh thỉnh thoảng bơm thêm.
Giang Hựu Đào thoải mái tinh thần.
Rốt cuộc cô cũng mắng ra khỏi miệng, một kích đâm trúng, chờ sau khi Thiệu Hồng Niên lấy lại tinh thần, cô đã rời đi, anh ta tức giận cũng không có chỗ phát tiết, nhất định nghẹn mà chết.
Còn cả Phó Thiệu Hoa nữa, thằng nhóc này giỏi lắm, cô mắng xong, anh còn làm dấu ra hiệu cô đi trước, rời đi lực chú ý của Thiệu Hồng Niên.
Đoán chừng hiện tại Phó Thiệu Hoa giận đến mức muốn long phổi.
Trên đường trở về, cô thấy Trương Thủy Tú mặt mũi bầm dập đi ở phía trước, chỉ cần là chỗ để lộ ra thịt đều là vết xanh tím với đủ mức độ.
Sau lưng cô ta là ba đứa con, trong miệng cô ta còn đang giáo dục con trai cả và con gái lớn, trong lời nói đều là cha bọn nhỏ tốt.
Giang Hựu Đào nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Cô dừng bước nhìn bọn họ.
Hiển nhiên con gái cô ta không ủng hộ cách nói của cô ta.
“Mẹ, mẹ đừng nói cái gì mà cha tốt nữa, vì sao ông ta không quản chuyện trong nhà, cho dù mẹ bị bà nội cay nghiệt, hay bọn con bị mấy đứa nhỏ nhà bác cả, chú út bắt nạt, ông ta biết rõ còn đi ra ngoài chơi, có tí tiền lại đi uống rượu.
Trong lòng khó chịu thì về đánh mẹ, đánh bọn con, như vậy cũng được sao?”
Trương Thủy Tú giống như nghe được chuyện hoang đường vậy, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm con gái lớn, sau cùng giơ tay lên cao, bàn tay rơi như mưa vào trên người con gái lớn.
“Đứa nhỏ này, mày nói gì vậy, ông ấy là cha mày, mày không thế bất kính với ông ấy như vậy.”
“Cha mày làm chưa tốt sao? Mày là con gái, lúc sinh mày ra, ông ấy không ném mày đi đã là tốt với mày lắm rồi.”
Lời nói lật trời này khiến Giang Hựu Đào cau mày lại.
Con gái lớn của cô ta đứng tại chỗ, tủi thân trề môi, bị đánh đau cũng không cầu xin, như cũ lớn tiếng hỏi.
“Đây không phải chuyện bình thường à, trong công xã chúng ta, nhiều người sinh con gái như vậy, sao cha mẹ bọn họ không nói muốn ném bọn họ đi.”
“Nếu như hai người không muốn có con gái, còn sinh con ra làm gì, con cũng không muốn làm con gái các người.”
Trương Thủy Tú nghe vậy thì tức giận đến mức cả người run lên, cô ta càng thêm dùng sức đánh, sau cùng không đánh nổi, tức giận dẫn con trai lớn và con trai út rời đi.
Chờ đến khi Trương Thủy Tú rời đi, con gái lớn của cô ta mới bật khóc.
Trong tiếng khóc kia mang theo tủi thân, nghe vào khiến người ta cảm thấy sống mũi cay cay, Giang Hựu Đào đi qua chỗ cô bé, nhét vào trong tay cô bé mấy viên kẹo.
Khi còn bé cuộc sống vất vả, ăn chút kẹo có vị ngọt có thể cảm thấy bớt khổ hơn.
Giang Hựu Đào vừa mới đi đến đầu ngõ đã bị bà Trương kéo lại.
“Cháu đó, đứa nhỏ này, tâm tính của cháu quá thiện lương, cả gia đình kia như kẹo da trâu vậy, dính vào là không vung đi được, cháu cho Đại Nha kẹo thì không sao, chỉ sợ một lát nữa cả nhà kia như ong vỡ tổ bay đến chỗ cháu.”
Giang Hựu Đào nhìn qua chỗ Đại Nha, có chút chần chờ: “Không đến mức đó chứ.”
Thoạt nhìn Đại Nha là đứa bé ngoan.
Bà Trương nói: “Sao lại không đến mức đó, trước kia có không ít người thấy Vu Đại Nha đáng thương, mọi người không ít giúp đỡ cô bé, kết quả phía sau, ai giúp cô bé đó thì xui xẻo, mấy anh chị em của cô bé, một người tính một người, tất cả đều hướng qua bên cháu chạy, hai người anh em kia của cô bé càng thêm dính người, thỉnh thoảng giúp đỡ một lần còn được, số lần nhiều, nhà ai vui lòng?”
“Quan trọng là cháu cho thì không sao, nhưng nếu cháu không cho, mẹ con bé sẽ đi ra nói cháu không tốt, thậm chí còn tới cửa tìm cháu tra hỏi, trước ngõ sau ngõ khu chúng ta, có ai không sợ nhà bọn họ.”
“Đào Nhi này, sau này cho dù mẹ con bé có bị đánh chết, cháu cũng đừng sáp lại gần.”
Bà Trương nhắc đến cả nhà kia với vẻ mặt ghét bỏ.
Giang Hựu Đào tỏ vẻ đã hiểu.
Thế giới rộng lớn, loại người nào cũng có.



Bạn cần đăng nhập để bình luận