Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 363 - Không hiểu



Chương 363 - Không hiểu



Chương 363: Không hiểu
Trong ngõ truyền đến tiếng bọn nhỏ chúc tết, Tô Giai Ninh đã sớm về, cô ấy diễn kịch, phải diễn chu toàn.
Sau khi Giang Hựu Đào dậy không bao lâu thì có nhóm trẻ con đến nhà cô chúc tết, Giang Hựu Đào cho bọn nhỏ nắm hạt dưa, mấy viên kẹo.
Đám trẻ được ăn ngon, vô cùng vui vẻ.
Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu ở trong bếp gói sủi cảo, Giang Hựu Đào và Chung Thiển Khê ra ngoài ngõ dọn tuyết.
Bên cạnh Cố Hán Thanh cũng đi ra quét tuyết, cô ấy lễ phép cười chào Giang Hựu Đào, cầm chổi về phòng.
Vợ Trương Ngọc Binh sáp đến trước mặt Giang Hựu Đào, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đường Uyển còn gái Đường Đại Lâm ở hẻm Đồng Phúc đính hôn với một người tham gia quân ngũ, chuyện này cô biết không?”
Giang Hựu Đào à một tiếng, cô đọc hết nhân vật trong cuốn sách mà Đường Uyển làm nhân vật chính, nhưng không có người nào tham gia quân ngũ.
Người tham gia quân ngũ này từ đâu xuất hiện?
Vợ Trương Ngọc Binh thích bát quái với người không biết gì như Giang Hựu Đào này:
“Nghe nói là ở công xã Hồng Kỳ bên cạnh, ngày 29 về nhà bà ngoại gặp Đường Uyển, cô ta bị tên ngốc kia dùng gạch đập vào đầu, choáng váng ở trên đường, là người quân nhân kia cứu cô ta.”
“Đây đúng là tạo nghiệt, cứu cô ta còn bị cô ta ăn vạ.”
Còn chưa để Giang Hựu Đào hỏi thêm, Trương Thủy Tú đã dẫn ba đứa con của cô ấy đến, cô ta đẩy ba đứa nhỏ đến trước mặt Giang Hựu Đào, Vu Đại Nha không đứng vững, bị cô ta kéo cái lảo đảo quỳ xuống.
“Cô Giang, tôi đến cảm ơn cô, cảm ơn cô chăm sóc Đại Nha lâu như vậy.”
Giang Hựu Đào kéo Chung Thiển Khê về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, loại người này không nên nể mặt, thích quỳ thì quỳ, không liên quan đến cô.
Vợ Trương Ngọc Binh cũng trợn trắng mắt rời đi, vừa đi vừa nói đen đủi, sáng sớm mùng 1 đã làm người ta khó chịu, cô ấy muốn về nhảy qua chậu than xả xui.
Trương Thủy Tú – Người còn đang định diễn xuất để Giang Hựu Đào giúp mình nuôi con lập tức sững sờ.
Trong ngõ nhỏ không một bóng người, vốn dĩ bà Trương muốn ra ngoài dọn tuyết, thấy Trương Tuệ Tuệ dẫn theo đứa nhỏ nhà mình, bà ấy trực tiếp quay đầu về.
Quét tuyết? Quét cái gì mà quét, tuyết rơi đúng lúc như vậy, điềm lành, sang năm nhà bà ấy nhất định làm gì cũng thuận lợi.
Trương Thủy Tú cực kỳ khó chịu, cô ta đá một chân lên người Đại Nha: “Thứ vô dụng.”
Cô ta kéo hai đứa con trai rời đi, Vu Đại Xuyên vừa đi vừa quay đầu nhìn Vu Đại Nha.
Đợi bọn họ đi rồi, Vu Đại Nha mới đứng lên đi về, cô bé biết rõ, về đến nhà, cô bé không lấy được đồ ăn ngon, nhất định sẽ bị đánh, bị mắng.
Cô bé đã quen với việc bị đánh, cô bé cũng đã quen mỗi lần có người vươn tay giúp đỡ lại bị cha mẹ mình đổi cách lừa gạt.
Lúc cô Giang cho cô bé kẹo, vốn dĩ cô bé giấu rất kỹ, nhưng vô dụng, lúc cô Giang cho kẹo đã bị mẹ cô bé phát hiện.
Những viên kẹo kia cô bé một viên cũng không nỡ ăn, bị mẹ đưa cho cha.
Cha cô bé uống rượu ăn kẹo, uống nhiều quá lại đánh mẹ cô bé một trận.
Vu Đại Nha không sao hiểu nổi, vì sao cha mẹ của cô bé lại không giống với những người khác vậy.
Hơn một tiếng sau, trong hẻm Hạnh Phúc mới có người qua lại.
Tuyết rơi dày thêm một tầng, Giang Hựu Đào lại ra quét tuyết, vợ Trương Ngọc Binh thấy bọn họ đi ra cũng vội vàng mang chổi tới, song phương giống như phần tử bất hợp pháp tụm lại kể tiếp bát quái lúc sáng còn chưa nói xong.
“Người tham gia quân ngũ kia đúng là xui xẻo tám đời, đi ngang qua nhìn thấy cô ta ngã xuống, có lòng tốt đưa cô ta đến bệnh viện, kết quả lại bị ăn vạ.”
Người này và vợ Trương Ngọc Binh còn dính chút thân thích.
“Thằng bé là cháu trai trong thôn nhà mẹ đẻ của tôi, hôm Đông Chí tôi về qua nhà mẹ đẻ còn nghe mấy người mẹ tôi nói, thằng bé và một cô gái trong thôn chúng tôi đang nói chuyện yêu đương, lần này trở về, nếu không có gì thay đổi có thể định ra.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận