Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 722 - Vạch mặt 2



Chương 722 - Vạch mặt 2



Chương 722: Vạch mặt 2
Không phải là Giang Hựu Đào cởi mở, cô chỉ cảm thấy trên thế giới này nhiều đàn ông như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình Chư Hướng Phong là có thịt dài?
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa còn chưa tới ký túc xá, thì thấy tầng dưới ký túc xá có một đám người đang đứng, Phó Thiệu Hoa vội vàng đẩy đám người ra cho Giang Hựu Đào chui vào đi tới trước.
Từ Ngải Hân thật giả đang giằng co.

Từ Ái Ngọc rất sợ, đặc biệt sợ, cô ta không nghĩ tới mình ngủ một giấc tỉnh dậy, sẽ thấy được Từ Ngải Hân ở dưới lầu.
Từ Ái Ngọc véo đùi mình một cái: “Chị… Ái Ngọc, sao em lại tới đây, em tới đây cha mẹ có biết không?”
Chữ đầu tiên còn chưa nói xong đã bị cô ta cưỡng ép đè xuống.
Cô ta nhìn Từ Ngải Hân, trong mắt là khẩn cầu, ra hiệu cho Từ Ngải Hân đến chỗ không có ai để nói chuyện.
Cô ta ngốc tới mấy cũng biết rõ, thế thân lên đại học là không được cho phép.
Học đại học một tuần, Từ Ái Ngọc đã quyết định phải ở lại trường đại học này.
Tuy giáo viên dạy học cô ta nghe không hiểu, nhưng mà không sao, cô ta có thể ở lại nơi này là được.
Từ Ái Ngọc nghĩ, cô ta không thể để Từ Ngải Hân phá hỏng cuộc sống tốt đẹp ngày hiện giờ của mình.
Từ Ái Ngọc biết rõ Từ Ngải Hân nghe lời cha mẹ cỡ nào, dù sao đời trước cũng là như vậy.
Trước khi Từ Ngải Hân học đại học, cô ta muốn làm chuyện gì thì cứ nói cha Từ mẹ Từ ra, cho dù Từ Ngải Hân không vui lòng cũng sẽ giúp cô ta làm việc.
Sau này Từ Ngải Hân định cư ở thủ đô, Từ Ái Ngọc ở quê, mỗi lần cô ta muốn thứ gì hay là không có tiền hoặc không muốn tiêu tiền, chỉ cần viết thư gọi điện cho Từ Ngải Hân là phần lớn được như ý nguyện.
Từ Ái Ngọc đã sớm quen chỉ cần nói tên cha mẹ ra là Từ Ngải Hân sẽ thỏa hiệp.
Cô ta nghĩ lát nữa cô ta nhất định phải khiển trách Từ Ngải Hân một trận, lại bắt Từ Ngải Hân đền bù tổn thất cho cô ta.
Giống như vô số lần trước.
Từ Ngải Hân nhìn Từ Ái Ngọc hùng hồn viết tên mình Từ Ái Ngọc lên giáo trình, loại cảm giác châm chọc này lại tới nữa.
“Từ Ái Ngọc, cô thế thân tôi học đại học một tuần, cô thật sự nghĩ cô là tôi sao?”
Mấy chữ thế thân học đại học vừa vang lên, ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn tới.
Đây mới là năm thứ hai khôi phục thi đại học, tổng cộng mới có hai lần thi, vì thi đại học mọi người trả giá thời gian, tinh lực, trả giá đều không thể cân nhắc.
Bọn họ là sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, rất nhiều người đều là thanh niên trí thức lớp thứ ba, có một số người thậm chí đã 30 tuổi, đã lập gia đình.
Vì thi đại học, bọn họ ly hôn với chồng/vợ, có người trực tiếp vứt bỏ chồng con rời đi.
Đương nhiên cũng có người không ly hôn không vứt bỏ vợ con, nhưng mới bắt đầu khôi phục thi đại học, bọn họ vì thuyết phục nửa khác cùng với người nhà của nửa khác cần tiêu phí bao nhiêu tâm sức?
Không dễ dàng gì mới loại bỏ được tất cả khó khăn, kết quả lúc này suất học đại học của mình lại bị người ta thế thân.
Mọi người suy nghĩ một lát, cảm thấy đầu như sắp nổ tung.
Từ Ái Ngọc không nghĩ tới Từ Ngải Hân sẽ nói chuyện này ra trước mặt mọi người.
Cô ta véo tay mình, móng tay đâm vào trong da thịt của cô ta, đâm đau cô ta, cô ta cố giả vờ trấn định nói:
“Ái Ngọc, em đang nói linh tinh gì thế?”
Cô ta cười bất đắc dĩ:
“Mọi người đừng nghe em gái tôi nói linh tinh, em gái tôi và tôi là song sinh, nhưng con bé không thích học, không thể thi đỗ đại học. Từ nhỏ nó đã thích đoạt đồ của tôi, không nghĩ tới nó cũng muốn đoạt suất học đại học của tôi.”
Những lời này của Từ Ái Ngọc nói coi như hợp lý, trong đám người cũng có người trong nhà có người thích đoạt đồ của anh chị em như Từ Ái Ngọc, không nhịn được đứng về phía Từ Ái Ngọc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận