Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 341 - Xuyên không quên mang đầu óc



Chương 341 - Xuyên không quên mang đầu óc



Chương 341: Xuyên không quên mang đầu óc
Tô Giai Ninh cầm dao phay mà Giang Hựu Đào đưa đến cho mình, để trong phòng bếp, sau đó lại quay về phòng.
Lục Hướng Tiền nằm trên giường, trong miệng còn bị nhét chiếc khăn lông quen thuộc.
Tô Giai Ninh đi đến bên cạnh anh ta: “Mắt anh trợn to như vậy làm gì? Có phải anh muốn đưa tiền bồi thường của mình cho mẹ, tôi cũng đâu nói không cho, chỉ là để bà ta chăm sóc anh mà thôi, nhưng anh cũng nghe thấy rồi đó, bà ta không thích, tôi đâu còn cách nào?”
“Có phải anh muốn mắng tôi không?”
Tô Giai Ninh cảm thấy lúc mình mới xuyên không quả thật não tàn, Lục Hướng Tiền này dáng dấp quả thật không tệ, nhưng so với những nam thần làng giải trí đời sau thì quá bình thường.
Kiếp trước rốt cuộc cô ấy vì cái gì lại cảm thấy anh ta đẹp trai, mắt mù sao?
Thật muốn quay lại đó, hiến tặng mắt và đầu óc của mình cho người cần.
“Anh tỉnh lại đi, tôi sẽ không bỏ khăn ra khỏi miệng anh đâu, bây giờ chỉ cần nghe anh nói, tôi cũng thấy ghê tởm.”
“Vĩ nhân nói rất đúng, đàn ông chỉ có treo lên tường mới thật sự khiến người ta bớt lo.”
Tô Giai Ninh lấy ra một chiếc kéo sắc, cầm lên lướt qua người Lục Hướng Tiền nhiều lần.
“Anh nói xem, hay là tôi tàn nhẫn một chút, treo anh lên tường nhỉ.”
Giọng nói của Tô Giai Ninh rất ôn hòa, bình tĩnh, nhưng cảm xúc này của cô ấy mới càng khiến Lục Hướng Tiền sợ hãi, giống như ngày hôm qua, vừa mở mắt ra anh ta đã thấy Tô Giai Ninh cầm dao bổ về phía mình.
Lục Hướng Tiền đái ra quần.
Ngày hôm qua đến bây giờ, thay quần áo nước tiểu, cứt cho Lục Hướng Tiền đều là do cô ấy dùng hai, ba hào mời người trong bệnh viện giúp đỡ.
Lúc này cô ấy nhìn chiếc quần ướt sũng của Lục Hướng Tiền, có lòng tốt hướng Lục Hướng Tiền đề nghị.
“Tôi nghe nói trước kia thái giám đi tiểu có thể khống chế chính mình, anh xem, hiện tại đại tiện tiểu tiện, anh không khống chế được như vậy, ngay cả thái giám cũng không bằng, có cần tôi cắt giúp anh không, dù sao thứ đồ chơi này, nửa đời sau anh cũng không cần nữa.”
Tô Giai Ninh cầm kéo khoa chân múa tay trước mệnh căn tử của Lục Hướng Tiền, Lục Hướng Tiền kêu ô ô, nước mắt rơi xuống.
Lục Hướng Tiền thật sự không tài nào nghĩ nổi, người vợ luôn vâng vâng dạ dạ, sau khi anh ta bị bệnh lại biến thành như vậy, lúc trước trên đường đi lái xe tải với thầy mình, anh ta nhìn thấy Tô Giai Ninh.
Anh ta cảm thấy Tô Giai Ninh khi đó rất xinh đẹp, anh ta nghe ngóng qua điều kiện của gia đình cô ấy, sau đó dễ dàng cưới cô ấy về, sau khi kết hôn, tính tình của cô ấy hệt như tin đồn, dịu dàng, không có tính tình gì, anh ta muốn bắt chẹt như thế nào thì bắt chẹt.
Anh ta đưa hết tiền của mình cho cha mẹ, cô ấy cũng không nói câu nào, trong nhà không còn lương thực, cô ấy tự mình thu xếp về nhà mẹ đẻ để vay mượn, có thể nói hết sức bớt lo.
Nếu sớm biết sau khi anh ta xảy ra chuyện, Tô Giai Ninh sẽ như thế này, có đánh chết anh ta cũng không lấy về.
Tô Giai Ninh không quan tâm Lục Hướng Tiền nghĩ như thế nào, cô ấy đang cởi thắt lưng quần của anh ta.
Cô ấy thật sự cảm thấy người đàn ông như Lục Hướng Tiền này, vẫn nên thiến thì tốt hơn, lúc cô ấy mới xuyên đến trở về kiếp trước kia, cô ấy bị đưa đến bệnh viện tâm thần mới biết được, lúc chân tên chó má này vừa khỏi đã ra ngoài tìm phụ nữ.
Chẳng trách cổ đại nói nó là nghiệt căn, nếu như mang theo nghiệt, đó chính là không tốt, không tốt thì nên cắt bỏ vứt đi.
Giống như lúc trước Lục Hướng Tiền không chút do dự vứt bỏ cô ấy.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, trên mặt Tô Giai Ninh lộ vẻ tiếc nuối, cô ấy bỏ kéo đến chỗ Lục Hướng Tiền không thể với đến, mặc dù hiện tại anh ta tàn phế không làm gì được cô ấy, nhưng thói quen nên dưỡng từ đầu, nếu không ngày nào đó cô ấy sơ sẩy, sẽ hại chết chính mình.
Giống như cả đời lúc mới xuyên không, nếu cô ấy cẩn thận chút, chút mờ ám của Lục Hướng Tiền, sao có thể dấu giếm được cô ấy.
Thật đúng là xuyên không quên mang đầu óc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận