Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 285 - Dứt khoát



Chương 285 - Dứt khoát



Chương 285: Dứt khoát
“Còn chuyện đêm tân hôn vì sao không thành, là cô đã đá tôi xuống giường đất, chẳng lẽ cô đã quên rồi?”
“Để tôi nghĩ lại xem vì sao lúc trước cô lại đá tôi xuống giường nhỉ? À, là vì mối tình đầu Hoàng Gia Vĩ của cô đúng không? Vì anh ta thủ thân như ngọc? Vậy sao cô không luôn thủ thân như thế, cùng Cung Húc Ba tính là gì?”
“Tôi đây thì sao, tôi tính là gì?” Cố Hán Thân nắm lấy cằm Lâm Mạn Nhu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Lâm Mạn Nhu, cả đời này tôi hận nhất là có người phản bội tôi.” Anh ta ném Lâm Mạn Nhu ra, hai dấu tay hằn trên má cô ta.
Lâm Mạn Nhu chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Cố Hán Thân.
Ở trong trí nhớ của cô ta, Cố Hán Thân có rất nhiều dáng vẻ, phong độ nho nhã, khí phách hăng hái, cùng với trầm ổn lúc xem mắt, còn cả đè nén tức giận lúc cùng cô ta li hôn.
Nhưng khi đó chưa khiến Lâm Mạn Nhu cảm thấy sợ Cố Hán Thân như lúc này.
Cô ta bị Cố Hán Thân phản bác đến một câu cũng không nói nên lời.
“Tôi không ly hôn, Cố Hán Thân, dù thế nào tôi cũng muốn sống với anh cả đời.
Anh có giỏi thì ra bên ngoài nói đi, đi nói tôi sống lại quay về, tôi sống hơn một đời, đời trước tôi cắm sừng anh, anh nói đi.”
Lâm Mạn Nhu sẽ không từ bỏ Cố Hán Thân, quân nhân kết hôn không dễ, ly hôn lại càng khó.
Chỉ cần cô ta vẫn luôn không đồng ý ly hôn, nếu tổ chức đến làm công tác tư tưởng cho cô ta, cô ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, quân đội không có cách nào với cô ta, Cố Hán Thân cũng chẳng còn cách nào.
Anh ta có thể không sống cùng cô ta, nhưng làm vợ anh ta, cô ta có thể hưởng thụ phúc lợi mà thân phận anh ta mang lại.
Cô ta không tin Cố Hán Thân có thể dùng bất cứ giá nào nói bọn họ đều là người sống lại một đời nói ra
Cô ta chắc chắn anh ta không dám, quá không thể tin nổi, nói ra ai tin?
Thời buổi này vẫn luôn đả kích phong kiến mê tín chết đi sống lại, còn chưa đủ phong kiến mê tín sao?
Cố Hán Thân nhìn sắc mặt đắc ý lúc này của Lâm Mạn Nhu, à một tiếng.
“Cô cảm thấy tôi sẽ sợ sao? Lâm Mạn Nhu, cô đã quá coi thường tôi rồi, so với việc sống bên cô như ác mộng, tôi tình nguyện nói ra chuyện mình sống lại, mỗi ngày bị thẩm tra, lặp đi lặp lại nói chuyện cũng tốt hơn việc ở bên loại phụ nữ lả lơi ong bướm như cô.”
“Con người của tôi để ý nhất là công bằng, nếu đã giống nhau thẳng thắn tôi là một người sống lại, như vậy đều là người sống lại, sao tôi có thể bỏ qua cho cô chứ? Chúng ta nên cùng chung hoạn nạn, đúng chứ?”
“Hơn nữa, đây không phải điều cô tha thiết mơ ước sao?”
Lúc này ánh mắt Lâm Mạn Nhu nhìn Cố Hán Thân giống như đang nhìn một kẻ điên vậy.
“Anh thế mà đã nói hết, anh điên rồi sao?”
Cố Hán Thân ha ha một tiếng.
Anh ta sinh năm 1949, khi đó Tân Hoa Hạ mới được thành lập chưa được bao lâu, năm anh ta tòng quân là 1965, đúng lúc đất nước rối ren, nhưng cho dù vào thời kỳ khó khăn như vậy, vào ba năm hạn hán, khi mà dân chúng bình thường phải ăn cỏ cây, rễ cây, ăn đất, ăn uống của những người quân nhân bọn họ chưa từng bị cắt giảm.
Ở niên đại đó, có rất nhiều người không có cơm ăn đi làm lính, nguyện vọng của bọn họ rất đơn giản, chính là vì ăn cơm.
Anh ta từ niên đại kia đến, các chiến sĩ vì một Hoa Hạ càng ngày tốt hôn, người trước ngã xuống người sau tiến lên, liều mạng trên chiến trường.
Anh ta sống lại một đời, biết hướng phát triển của hai mươi mấy năm sau, anh ta đương nhiên phải vì nước dốc sức, cả đời này anh ta không có nguyện vọng nào khác, chỉ muốn phục vụ cho tổ quốc nuôi dưỡng anh ta phồn vinh hưng thịnh.
Sở dĩ sống lại lâu như vậy mới trở về là vì anh ta tiếp nhận điều tra, một tầng một tầng thẩm tra, mãi cho đến hai ngày trước, anh ta mới được cho phép về nhà xử lý chuyện Lâm Mạn Nhu.
Một Tảo Hương nho nhỏ, trong ngoài hẻm Hạnh Phúc có ít nhất mấy chiến sĩ mai phục, đối thoại của bọn họ đã sớm bị người ta ghi lại.
Những chuyện từ lúc Cố Hán Thân vào cửa làm cho đến giờ, mỗi câu nói đều là nghẹn ở trong lòng muốn nói từ lâu, đồng thời cũng vì dẫn dụ Lâm Mạn Nhu thừa nhận cô ta là người sống lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận