Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 429 - Che chở



Chương 429 - Che chở



Chương 429: Che chở
Kết quả này Mạnh Lâm Nghi không sợ, đời trước lúc bạn trai và cô ấy gặp phải động đất, là giải phóng quân từng chú đẩy gạch đá lôi bọn họ ra.
Từ giây phút đó, cô ấy đã quyết định phải dùng sở học cả đời đền đáp tổ quốc rồi.
Chỉ là đời trước cô ấy quá mức bình thường, chuyện cô ấy có thể làm cực kỳ hữu hạn, đời này không giống thế, cô ấy có bàn tay vàng.
Đó là quân đội lấy dân làm gốc, ở thời không xa lạ này, cô ấy chỉ có thể tin tưởng vào tổ chức.
Những thứ khác, cho dù là công an cũng được, hoặc là nhân viên chính phủ, cô ấy không tin.
Mạnh Lâm Nghi là nữ chính, cho dù số 9 thiên vị Kỷ Hựu Thương, cô ấy vẫn có một ít vầng sáng nữ chính trên người.
Sau khi leo lên một ngọn núi cao, cô ấy nhìn thấy quân doanh xung quanh núi ở khu vực bồn địa.
Cô ấy lau mồ hôi trên trán, từng bước đi xuống, vừa đi được mấy bước, trên đất có mấy người hất lá cây lên đứng dậy.
Trước ngực bọn họ đều có súng, trong đó có người đi lên trước: “Từ đâu đến, đến làm gì?”
Mạnh Lâm Nghi lấy dao mà mình chuẩn bị ra, quân nhân đối diện cô ấy đồng loạt giơ súng lên, Mạnh Lâm Nghi không nhịn được mà cười một tiếng, sau đó giơ tay lên, dùng sức cứa vào cổ tay một cái, trong nháy mắt da tróc thịt bong, máu tươi theo cổ tay chảy xuống đất.
Những quân nhân ở đối diện chưa từng thấy qua loại tình huống này, trong nháy mắt hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng càng thêm cảnh giác, thậm chí có người còn lên nòng súng.
Mạnh Lâm Nghi không chút nương tay, đau đến sắc mặt cô ấy trắng bệch, cô ấy chịu đựng đau đớn, lấy ra phấn cầm máu mà mình đã chuẩn bị, cắn nắp bình mở ra đổ lên.
Trong nháy mắt máu đã ngừng chảy.
Ánh mắt quân nhân đối diện dừng trên chiếc bình không dùng hết trên tay Mạnh Lâm Nghi, lúc này Mạnh Lâm Nghi mới nói với bọn họ.
“Ngại quá, đồng chí, tình hình khẩn cấp, tôi mới không thể không dùng một chút thủ đoạn đặc thù. Tôi muốn gặp lãnh đạo của các đồng chí.”
Người chỉ huy ở đối diện đi lên phía trước một bước.
Anh ta lấy dao găm mang theo bên mình cũng rạch lên tay mình một da, sức lực anh ta lớn, vết thương còn sâu hơn của Mạnh Lâm Nghi.
Mạnh Lâm Nghi lập tức đưa thuốc bột đến.
Quân nhân liếc mắt nhìn qua Mạnh Lâm Nghi, nhận lấy thuốc bột rắc lên cổ tay, chẳng bao lâu sau máu đã ngừng chảy, biểu cảm trên mặt quân nhân vẫn trầm ổn như cũ, đầu của anh ta nhìn sang bên phải một cái.
“Các cậu về trước đi nói chuyện này, sau đó chúng tôi sẽ dẫn cô ấy đến.”
“Vâng.” Một chiếc sĩ thu súng lại, chạy xa.

Lúc Giang Hựu Đào nghe hệ thống ăn dưa nói Mạnh Lâm Nghi đi đến chỗ quân đội, cô đang ăn cơm.
Nghe thấy tin tức này, cơm cô cũng không ăn nổi, để hệ thống ăn dưa gắn tiếp sóng khí trên người Mạnh Lâm Nghi, sau đó cô ngồi trên ghế xem.
Mạnh Lâm Nghi bị đưa đến một căn phòng nhỏ ở chỗ đóng quân để chờ đợi, quân nhân bị thương ở tay kia lấy cho cô ấy một cuộn bông băng và một lọ sát trùng.
Mạnh Lâm Nghi chịu đựng đau rửa vết thương, sau đó lại quấn bông băng lên tay.
Quân nhân nhìn qua Mạnh Lâm Nghi một cái, không nói chuyện, đứng ở bên an tĩnh chờ đợi.
Mạnh Lâm Nghi cũng trầm mặc lại, cô ấy nhìn mấy chữ “vì nhân dân phục vụ”, “kỷ luật nghiêm minh”, đủ loại khẩu hiệu, cả người rơi vào hồi ức.
Một năm đó động đất xảy ra ở toàn bộ Tây Tạng, cô ấy và bạn trai mình bị đè ở bên dưới đáy homestay, bạn trai che chở cho cô ấy, vì cô ấy chặn lại nóc nhà sập xuống.
Bọn họ ở trong căn homestay ngây người một ngày một đêm, lúc được cứu ra, còn chưa kịp đến bệnh viện, bạn trai của cô ấy đã qua đời, cô ấy nằm trên cáng cứu thương, trên tay chiến sĩ giải phóng quân cứu cô ấy ra đều là máu, móng tay còn bong ra.
Những chiến sĩ nhỏ đó mới hơn hai mươi tuổi, vẫn luôn bôn ba trên đường cứu người, không ai kêu lấy một tiếng khổ, một tiếng mệt, chỉ cần phát hiện phía dưới phế tích nào có người, bọn họ lập tức vứt bỏ xẻng thuổng sắt, dùng tay đào lên.
Chỉ có người trải qua sinh tử mới biết lúc nguy cấp quân nhân có bao nhiêu đáng tin, bọn họ xua tan đi hắc ám, mang đến ánh sáng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận