Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 210 - Xảy ra chuyện



Chương 210 - Xảy ra chuyện



Chương 210: Xảy ra chuyện
Hôm nay ở huyện thành hai người thu hoạch khá tốt, Giang Hựu Đào thành công tìm được nguồn nhập sỉ hạt dưa cho bản thân mình, Cố Niệm Vi thì hiểu rõ tình hình ở chợ đen bây giờ, còn bán được một ít đồ trong tay ra ngoài.
So sánh với số tiền nhỏ hôm nay Giang Hựu Đào kiếm được, hôm nay cô ấy bỏ túi được ba, bốn trăm tệ, số tiền này so sánh với số tiền đời sau của cô ấy đương nhiên ít hơn nhiều, nhưng đời sau lạm phát, bây giờ 100 tệ có thể mua rất nhiều đồ, đời sau 1000 tệ còn chưa chắc đã mua được.
Cho nên tổng hợp lại, Cố Niệm Vi không lỗ.
Hơn nữa cô ấy còn phát hiện ra một chuyện, Lâm Kiến Trung đầu cơ trục lợi ở chợ đen.
Thật đúng là châm chọc, hai tháng trước anh ta là chủ nhiệm hợp tác xã mua bán cao cao tại thượng, dùng thứ mà bản thân còn chưa kiểm chứng rõ ràng đến uy hiếp cô ấy gả cho anh ta.
Phong thủy luân chuyển, chỉ mới hai tháng mà thôi, cô ấy vẫn còn ở điểm thanh niên trí thức như cũ, anh ta đã từ chủ nhiệm hợp tác xã mua bán lưu lạc trở thành phần tử mà trước kia bản thân anh ta dốc toàn lực muốn bắt giữ.
Cố Niệm Vi cảm thấy cả người đều thoải mái.
7 giờ hơn mà sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, sương mù mênh mông, hai người dắt tay nhau đi, một chút cũng không vội.
Đi vào trong Liễu Thụ Câu, con chó mà kế toán Từ trong thôn nuôi sủa to vài tiếng, ở trong đêm tối cực kỳ chói tai, sau khi con chó này sủa mấy tiếng, lại có lác đác vài con chó gia nhập vào hàng ngũ sủa lên, chẳng bao lâu đã bị chủ nhân kêu dừng.
Còn chưa đến điểm thanh niên trí thức, từ xa bọn họ đã nhìn thấy Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ cầm theo đèn dầu đứng ở bên ngoài sân chờ bọn họ.
Hai người lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, nhanh chân nện bước.
Lý Vân Anh nhìn thấy bọn họ, bước nhanh lên đón.
“Chị nghe thấy trong thôn có tiếng chó sủa, đoán chắc hẳn hai em đã quay về, cho nên ra đón hai đứa, sao lại về muộn như vậy, trên đường đi có thuận lợi không?”
“Tất nhiên là thuận lợi rồi, có chuyện gì à? Sao hai người lại ra đây đón bọn em.” Thời gian Cố Niệm Vi sống với Lý Vân Anh lâu hơn, nếu như không xảy ra chuyện lớn gì, lúc này Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ nên ở trong nhà học tập mới đúng.
Tối hôm qua nhiệt tình học tập còn tăng vọt như vậy, không thể nào chỉ mới qua một ngày đã nguội đến mức đó.
Giang Hựu Đào cũng nhìn về phía Lý Vân Anh.
Lý Vân Anh nhìn xung quanh, bảo bọn họ đi vào nhà, nhỏ giọng nói.
“Chúng ta vào trong rồi nói.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, hai người đi theo sau Lý Vân Anh vào trong sâu, Vương Thiện Hỉ đi ở sau bọn họ đóng cửa.
Hai người không trở về phòng mình mà đi theo Lý Vân Anh vào ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy Triệu Vĩnh Lan ôm chăn dựa vào ven tường, hai mắt cô ta sưng đỏ như quả đào, hiển nhiên là đã khóc, bên cạnh còn có Trương Tuệ Tuệ với vành mắt hơi đỏ.
“Chuyện gì vậy?” Giang Hựu Đào hỏi.
Lý Vân Anh đặt đèn dầu sang một bên.
“Hôm nay đám người Vĩnh Lan từ công xã về, đi ngang qua một khe suối gần Trương gia thôn, một lão độc thân 30 của Lâm Gia Điếm chạy đến, nhân lúc Vĩnh Lan không chú ý khiêng cô ấy định chạy đi, Lưu Anh Tuấn và Tuệ Tuệ đuổi theo anh ta một đoạn dài mới đuổi theo được, bọn họ đánh nhau với tên lưu manh kia một trận mới cướp được Vĩnh Lan về.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều cực kỳ khiếp sợ: “Còn vương pháp nữa không vậy, anh ta thế mà làm trò trước mặt nhiều người như thế cướp người!”
Giang Hựu Đào biết lá gan của tên lưu manh kia lớn, nếu như không to gan, sao có thể làm ra loại chuyện đánh ngất Triệu Vĩnh Lan, sau đó cầm tù cô ta như trong sách, nhưng cô không nghĩ đến lá gan anh ta lớn đến thế, đám người Triệu Vĩnh Lan có ba người, trong đó còn có cả Lưu Anh Tuấn.
Cho dù Lưu Anh Tuấn còn trẻ cũng là người đàn ông thành niên, sao anh ta dám làm thế!
Hiện tại Triệu Vĩnh Lan nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Cố Niệm Vi nghĩ đến những chuyện thiếu nữ bị đánh ngất mang đi ở đời sau, những cô gái đó sẽ gặp phải chuyện gì, cô ấy cực kỳ rõ ràng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận