Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 224 - Bất công 1



Chương 224 - Bất công 1



Chương 224: Bất công 1
Từ Bảo Châu không có ký ức trước kia, nhưng trực giác của cô ta cực kỳ chuẩn, cô ta đi tìm Lưu Tiểu Yến chơi, vừa nhìn đã thấy được bình kem dưỡng da mà Lưu Tiểu Yến để trong tủ, lúc đó cô ta đã cảm thấy đây là đồ tốt, sau khi được sự đồng ý của Lưu Tiểu Yến thì cô ta bôi lên một ít, cực kỳ dễ chịu, mùi hương cũng rất thơm.
Từ nhỏ đến lớn Từ Bảo Châu sống cuộc sống rất sung sướng, thứ đồ mà cô ta muốn, từ trước đến nay không có thứ nào mà không có, cô ta muốn kem dưỡng da như thế này, vì thế cô ta ra ngoài liền đến nhà thanh niên tri thức.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi quan sát cô ta từ trên xuống dưới.
Cô ta vẫn đang mặc một chiếc áo khoác đệm bông màu đỏ mới tinh, mái tóc được chải gọn gàng và xõa xuống má, trên đó còn cài hai bông hoa bằng vải lụa màu đỏ, Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi đều cảm thấy kiểu cài tóc này rất quê mùa, nhưng trong thời đại ngày nay, những người bình thường không thể mua được.
Cả thôn Liễu Thụ Câu cũng chỉ thấy có Từ Bảo Châu cài.
Phần thân dưới của cô ta mặc một chiếc quần nylon màu xanh đen, và đôi giày mà cô ta đang đi cũng có khả năng đàn hồi.
Bộ quần áo này, không nói nông thôn nữa, mà ngay cả con gái thành phố cũng không có mấy ai mặc được như vậy. Từ Mãn Thu là chị em cùng mẹ với cô ta, còn là chị em sinh đôi, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực.
Hôm qua họ mới gặp Từ Mãn Thu, cô ấy mặc một chiếc áo khoác độn bông rách rưới đầy bụi mà được thừa hưởng từ ai đó. Lớp bông ở cổ tay áo đã rách hết. Chiếc quần trên chân cô ấy vẫn là quần mỏng. Đôi giày có đế nhiều lớp màu đen nhưng phía trước đã bị hở mũi giày, đi nhanh hơn chút và ngón chân cái lộ ra ngoài.
Giang Hựu Đào không muốn giúp Từ Bảo Châu, Cố Niệm Vi cũng không muốn.
Cô cười mà như không cười, từ chối Từ Bảo Châu: “Kem dưỡng da đó bọn tôi mua ở trong thành phố, bây giờ chỗ bọn tôi cũng hết rồi, nếu như cô muốn mua thì lên thành phố mà mua đi.”
Lọ kem dưỡng da đó là lúc Giang Hựu Đào xuống nông thôn chưa được một tuần thì Từ Đại Chủy nhờ Giang Hựu Đào mua giúp, Giang Hựu Đào lười đến công xã mua, vì mọi người chen chúc mua đồ rất phiền phức, nên cô bảo Cố Niệm Vi tiện thể mang tới luôn.
Cố Niệm Vi trực tiếp chia một lọ kem trong không gian của mình và đưa cho Giang Hựu Đào. Một thương hiệu lớn của nước ngoài được thiết kế riêng cho các cô gái tuổi teen, không chỉ có mùi hương dễ chịu mà còn có tác dụng dưỡng ẩm cực tốt, tất nhiên giá cũng rất đắt.
Cố Niệm Vi cất trữ rất nhiều, cô ấy cũng đưa cho Giang Hựu Đào một lọ, cô ấy cũng không quá quan tâm đến những sản phẩm chăm sóc da này, những thứ trong không gian của cô ấy đủ cho cô ấy dùng ba đời, cô ấy không cảm thấy xót khi tặng chúng đi, nhưng đối với người cô ấy không muốn cho thì ngay cả cái lọ rỗng cũng sẽ không cho.
Nói cách khác, chỉ cần Cố Niệm Vi kiên quyết nói cô ấy không mua được loại kem đó nữa, thì cho dù Từ Bảo Châu có đi khắp cả đất nước Hoa thì cũng không thể mua được loại kem tương tự.
Ra nước ngoài cũng mua không được, thời đại đang phát triển, phương pháp pha chế dược liệu cũng đang phát triển, nhưng cô ta cũng có thể mua những sản phẩm chăm sóc da có tác dụng tốt khác, điều đó còn phụ thuộc vào việc Từ Bảo Châu có bản lĩnh này hay không.
Từ Bảo Châu sững người, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô ta thích, cô ta mở miệng là sẽ có người tặng cho cô ta, chưa có ai từ chối cô ta bao giờ.
“Tôi đưa tiền cho cô, tôi có tiền!” Từ Bảo Châu nghĩ một lát, cảm thấy Cố Niệm Vi có thể là thấy cô ta còn nhỏ, nghĩ cô ta không có tiền nên mới từ chối, vì thế Từ Bảo Châu móc tiền trong túi ra.
Một nắm tiền nhỏ, mệnh giá lớn nhất là Đại đoàn kết, và tờ nhỏ nhất là tờ 50 xu, không có hào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận