Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 401 - Lại đến cửa



Chương 401 - Lại đến cửa



Chương 401: Lại đến cửa
Nữ giáo viên lộ ra ánh mắt xem thường: “Ai mà không có hậu trường chứ? Nhà cô ta chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hoàn toàn không dám làm gì tôi.”
Giang Hựu Đào đã hiểu, chẳng trách nữ giáo viên này dám đến tán gẫu với cô.
Một lúc sau Trịnh Tử Mai điều chỉnh lại tâm trạng quay về, hai người Giang Hựu Đào không tiếp tục đề tài này nữa.
90 phút thi nhanh chóng trôi qua, keng một tiếng, học sinh nối đuôi nhau đi ra, Giang Hựu Đào vội vàng ra đón, dẫn học sinh mình lên xe của trường, một giáo viên khác dẫn theo tài xế xe, đi lấy cơm và thức ăn nóng hổi trong nhà ăn trường mang đến.
Ăn cơm xong, mọi người lên xe nghỉ ngơi một lúc, 2 giờ chiều học sinh lại thi tiếp, bốn giờ chiều, mọi người ngồi xe về trường.
Xử lý xong chuyện ở trường đã là 5 giờ, Cố Niệm Vi còn một tiết tự học buổi tối, Giang Hựu Đào đi sang bưu điện ngồi nói chuyện với Phó Thiệu Hoa một lúc lâu, lúc trời sắp tối mới về.
Vừa đến hẻm Hạnh Phúc, một người chạy ngang qua cô, sau đó nhà Hà Thục Lệ bị gõ cửa, Đỗ Nguyên Châu mở cửa.
Giang Hựu Đào cứ như vậy trơ mắt nhìn Vu Đại Nha nhào vào trong ngực Đỗ Nguyên Châu.
Giang Hựu Đào trợn to mắt.
Hà Thục Lệ ra chậm hơn Đỗ Nguyên Châu một bước, kéo Vu Đại Nha từ trong ngực Đỗ Nguyên Châu ra.
“Cháu làm gì thế?”
Vu Đại Nha hoàn toàn không để ý Hà Thục Lệ đang nói gì, lại nhào vào trong ngực Đỗ Nguyên Châu khóc to:
“Chú Đỗ, chú cứu cháu với, mẹ cháu muốn dẫn cháu đi làm con dâu nuôi từ bé cho con riêng của chồng bà ấy, ông bà nội cháu không quan tâm.”
Sắc mặt Đỗ Nguyên Châu cũng thay đổi, ở niên đại này cô nhóc mười tuổi vẫn còn là vị thành niên, nhưng ở niên đại này, bé gái 10 tuổi sẽ không cùng cha quá mức thân mật, càng đừng nhắc đến Vu Đại Nha và Đỗ Nguyên Châu vốn không quen thuộc.
Đỗ Nguyên Châu đẩy người ra.
“Cháu đi tìm quản lý khu phố, đi tìm lãnh đạo công xã, đi tìm hội phụ nữ, bọn họ có thể giúp cháu, chú không giúp được.”
Sau khi nói xong Đỗ Nguyên Châu kéo Hà Thục Lệ lùi về sau, đóng cửa lại.
Vu Đại Nha đứng ở cổng lớn nhà họ Đỗ khóc to, cô ta đi đến gõ cửa, hàng xóm xung quanh đi ra nhìn vài lần, nhà họ Đỗ lại chẳng có động tĩnh gì.
Vu Đại Nha khóc mệt, cũng gõ cửa mệt, sau cùng vẫn rời đi, Giang Hựu Đào và cô ta lướt qua nhau, cô ta hung dữ trừng Giang Hựu Đào mấy cái, Giang Hựu Đào cảm thấy thật kỳ hoa.
Buổi tối cơm nước xong xuôi đi ra, Giang Hựu Đào nghe thấy đám người bà Trương nói chuyện trong ngõ nhỏ.
Chạng vạng tối mùa hè đã rất nóng, bọn họ mặc áo ngắn tay, trong tay phe phẩy quạt.
“Cô giáo Giang về rồi hả, bọn nhỏ thi cử thế nào?”
Xa cách mấy năm, mọi người đột nhiên coi trọng học tập, những phụ huynh này cũng rất coi trọng kỳ thi.
“Thi rất tốt.” Nhất là học sinh lớp cô dạy, bọn nhỏ nói làm được rất nhiều câu.
“Hi vọng đều thi được thành tích tốt, đây là lần đầu tiên toàn huyện thi chung, nếu như Tảo Hương chúng ta thi được thành tích tốt, Tảo Hương chúng ta nhất định sẽ nổi danh.”
Niên đại này cảm giác vinh dự chung của mọi người rất mạnh, mọi người nhắc đến chuyện này đều hào hứng bừng bừng, tràn ngập mong chờ.
“Vâng ạ, mấy thím đang nói chuyện gì thế?” Giang Hựu Đào đợi bọn họ nói gần xong mới thuận thế đi qua, bà Trương đưa ghế cho cô.
“Đang kể nhà họ Lưu ở sau hẻm Đồng Phúc, mẹ chồng con dâu nhà đó, trưa hôm nay mới đánh nhau.”
Gần đây nhà họ Lưu ở sau hẻm Đồng Phúc là trung tâm đề tài.
Khoảng thời gian này Giang Hựu Đào không thiếu nghe người ta nhắc đến.
“Vì vấn đề gì vậy ạ?”
Chuyện đáng nói nhất nhà lão Lưu chính là chiến tranh giữa mẹ chồng nàng dâu, cô con dâu này mới vào cửa được một tháng, ba ngày hai trận đánh nhau.
“Mẹ chồng không quen nhìn con trai mình ngoan ngoãn phục tùng con dâu, con dâu cảm thấy mẹ chồng quản quá rộng, cho nên mới đánh nhau.”
Vợ Trương Ngọc Binh nói xong lại nói: “Nếu để tôi nói ấy mà, nhà Lưu Vũ Phong đúng là quản quá rộng, nếu mẹ chồng tôi cũng như bà ta, tôi cũng xù lông lên.”
“Đúng vậy.” Có người tán đồng với cách nói của vợ Trương Ngọc Binh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận