Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 232 - Kết cục kiếp trước



Chương 232 - Kết cục kiếp trước



Chương 232: Kết cục kiếp trước
Giám thị coi thi thì nhắm mắt làm ngơ với hành vi chép bài của cô ta, chuyên tâm xem sách của mình trên bục giảng.
Dựa vào việc chép bài bạn, Từ Bảo Châu thi đậu trường đại học top 3 toàn quốc.
Ở trong trường, cô ta gặp rất nhiều đàn ông có bối cảnh gia đình vô cùng lớn mạnh, và bản thân những người đó lại vô cùng có bản lĩnh, sau một hồi đau khổ lựa chọn, cô ta đã gả cho một sĩ quan quân đội trẻ ở độ tuổi đôi mươi từ một gia đình chính trị nào đó ở kinh đô. Từ đó, cô ta được nhà chồng và nhà mẹ cưng chiều.
Trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Còn Từ Mãn Thu thì sao, vào cái năm mười bảy tuổi, cô ấy bị bà Từ bán cho người trong núi, người đàn ông đó đã hơn bốn mươi tuổi rồi, vẫn chưa có vợ, không biết làm sao quen biết được bà Từ, ông ta dùng tiền tích lũy nửa đời người để mua Từ Mãn Thu.
Nhà ông ta ở trong núi, người trong thôn cưới được vợ không phải chuyện dễ dàng gì, Từ Mãn Thu muốn chạy cũng chạy không được, cô ấy bị đánh, mang thai, sinh con, khoảng thời gian bị đánh và vùng vẫy đó cũng phải bốn, năm năm.
Cuối cùng cô ấy học cách ngoan ngoãn, cô ấy giống như đã chấp nhận số phận này của mình, chăm sóc con cái, hầu hạ chồng, làm việc ngoài đồng, giống như tất cả phụ nữ trong thôn ở vùng núi đó, cũng vì thế mà người đàn ông mua cô ấy đã thả lỏng cảnh giác với cô ấy.
Lại vài năm trôi qua, cô ấy có thể tự ra ngoài được rồi, cô ấy về thôn Liễu Thụ Câu một chuyến, cô ấy của lúc đó đã bị cuộc sống hành hạ đến nỗi không còn dáng vẻ của người trẻ trung nữa, người nhà họ Từ nhờ vào Từ Bảo Châu mà thăng quan tiến chức vùn vụt, kế toán Từ, bà Từ cùng với những người khác đều dọn đi cùng với Từ Bảo Châu rồi.
Chỉ bỏ lại gia đình chú ba Từ, bởi vì lúc nhỏ từng đắc tội với Từ Bảo Châu, nên không được dẫn đi. Từ Mãn Thu không đi gặp họ, lúc ra khỏi thôn, cô bị thím ba Từ đuổi theo đến.
Chú ba Từ và thím ba Từ bởi vì không được Từ Bảo Châu dẫn đến thành phố hưởng phúc mà luôn mâu thuẫn với nhau, chú ba Từ cứ có chuyện hay không đều lôi chuyện này ra càm ràm với thím ba Từ, khi uống say còn vì chuyện này mà đánh thím ba Từ.
Thím ba Từ hận gia đình Từ Bảo Châu này chết đi được.
Cô ấy nằm mơ cũng muốn nói hết những chuyện này cho Từ Mãn Thu biết, cũng trùng hợp, ngày hôm đó cô ấy tưới đất về, vừa hay nhìn thấy Từ Mãn Thu. Mặc dù Từ Mãn Thu khác với lúc nhỏ rồi, nhưng thím ba Từ vẫn có thể nhận ra ngay.
Từ Mãn Thu biết sở dĩ cuộc đời của mình bi thảm như vậy, chẳng qua là vì một câu nói của một đạo sĩ năm đó, khóc cũng khóc không được. Biết thêm sở dĩ mình bị bán đi, là vì Từ Bảo Châu quay về nói, có hai người có điều kiện rất tốt đang theo đuổi cô ta, nếu như cô ta muốn gả đi, của hồi môn mà ít thì sẽ bị người ta chê cười.
Vì thế bà Từ mới nảy sinh ý nghĩ bán Từ Mãn Thu để đổi lấy sính lễ, chuyện này người nhà họ Từ đều biết, nhưng cho dù là kế toán Từ, hay là Từ Chí Cường và mẹ cô ấy Lý Ngân Phụng, thì cũng không có một ai phản đối. Sự đau buồn phẫn nộ trong lòng Từ Mãn Thu, chỉ có một mình cô ấy biết.
Cô ấy không hiểu, không thể hiểu nổi. Từ Bảo Châu vận may tốt, có thể mang lại lợi ích cho gia đình, bọn họ thương yêu cô ta là điều bình thường, có nhất thiết phải chà đạp cô ấy như thế này không?
Từ Mãn Thu chạy đi, suốt đường cô ấy ăn mày đến thành phố mà Từ Bảo Châu ở, dựa theo địa điểm mà thím ba Từ nói để tìm đến nhà của Từ Bảo Châu. Nói ra cũng rất trùng hợp, nhà họ Từ đang tuyển bảo mẫu, từ kế toán Từ đến Từ Bảo Châu, không có ai nhận ra cô ấy.
Từ Mãn Thu dùng ít tiền còn lại trên người mình để làm chứng từ giả, trở thành bảo mẫu của nhà Từ Bảo Châu, cô ấy đợi, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cả nhà họ Từ đoàn tụ ăn uống với nhau. Lúc Từ Mãn Thu nấu cơm, bỏ vào trong canh bốn lọ thuốc ngủ mà cô ấy đã tốn rất nhiều thời gian để tích trữ, sợ có người không ăn canh, lúc nấu những món khác cũng bỏ thuốc vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận