Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 227 - Bố thí



Chương 227 - Bố thí



Chương 227: Bố thí
Bà Từ nói: “Không phải chỉ là kem dưỡng da thôi sao? Lát nữa chúng ta lên hợp tác xã mua bán mua, chúng ta mua loại đắt nhất.”
Miệng của Từ Bảo Châu lại vểnh lên: “Loại đắt nhất cũng không tốt bằng loại của bọn họ, bọn họ mua ở thành phố.”
Bà Từ vừa nghe thấy một lọ kem dưỡng da cũng phải lên thành phố mua, vô thức thấy đau lòng. Bà ta vươn lên từ cuộc sống nghèo khổ khó khăn, ghét nhất là phô trương lãng phí, giống như thứ đồ kem dưỡng da này, cả đời này bà ta cũng chưa dùng đến bao giờ.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc đó cùng với vận may của cô ta mang đến lợi ích cho gia đình, chút này cũng không đáng gì: “Mua! Đợi ngày mai cha cháu bảo cha nghĩ cách cho cháu.”
Từ Bảo Châu cười rồi: “Cảm ơn nội, bà nội, bà đối với cháu thật tốt, đợi cháu lớn lên nhất định sẽ hiếu kính bà đàng hoàng.”
Bà Từ được Từ Bảo Châu dỗ ngọt nên mặt mày rạng rỡ.
Hai bà cháu thân mật đi vào phòng.
Giọt nước mắt đó của Từ Mãn Thu đã bị gió thổi khô từ lâu rồi, cô ấy xoắn dây gai thật nhanh, khóe miệng mang nụ cười như có như không.
Chị Đào Đào với chị Vi Vi không giống như những người bạn trước kia của cô ấy, bị Từ Bảo Châu kéo đi, tốt quá rồi.
Bây giờ Từ Mãn Thu cực kỳ muốn đi gặp họ, nhưng mà không được, việc hôm nay của cô ấy chưa làm xong.
Không dễ gì mới đến lúc được ăn cơm.
Nhà họ Từ tổng cộng mười mấy người, kế toán Từ tổng cộng sinh ba trai hai gái, cha của Từ Bảo Châu và Từ Mãn Thu là Từ Chí Cường, con thứ hai, ông ta chỉ sinh hai đứa con gái là Từ Bảo Châu với Từ Mãn Thu.
Bác cả Từ sinh ba đứa con trai, chú ba Từ sinh hai đứa con trai. Lúc hơn nửa con cháu có thể ăn, vừa vào bàn, thức ăn trên bàn đã hết một nửa, cuối cùng, cậu út nhà chú ba Từ không giành được miếng cuối cùng nên khóc òa lên.
Từ Bảo Châu ăn cơm chậm, đồ ăn của cô ta đều được mang riêng ra, ngoại trừ có đồ ăn giống với mọi người ra thì cô ta còn có một chén canh trứng gà riêng, cả nhà từ trên xuống dưới,không có ai chất vấn về vấn đề này, ngay cả Từ Liên Huy, đứa con nhỏ nhất mới sáu tuổi của nhà chú ba Từ cũng không có ý kiến gì.
Từ Mãn Thu với Từ Bảo Châu hoàn toàn trái ngược nhau, bữa này bọn họ ăn khoai lang các loại hạt và bột ngô, bột ngô của cô đã rửa sạch với hơn một nửa nước, còn các loại ngũ cốc là loại cứng nhất, chỉ có một ít rau.
Từ Mãn Thu không có kháng nghị, bởi vì cô ấy biết, kháng nghị cũng không có tác dụng gì, im lặng mà ăn cơm, ăn xong cô ấy đợi cả nhà ăn xong rồi đi rửa bát, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi mà vác gùi cầm cái cào ra ngoài.
Từ Mãn Thu chưa được nghỉ trưa bao giờ.
Vừa mới ra khỏi cổng nhà, đi lên đường lên núi được vài bước thì kế toán Từ đuổi theo ra.
“Thu Nhi.”
Từ Mãn Thu quay người lại, nhìn thấy là kế toán Từ, nụ cười trong ánh mắt lặng đi một chút.
Kế toán Từ đi tới trước vài bước, móc trong túi ra một cái trứng gà đưa cho Từ Mãn Thu: “Ăn đi.”
Từ Mãn Thu nhìn quả trứng gà trong tay kế toán Từ, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Ông nội này của cô ấy, cứ luôn bù đắp cho cô ấy trong những chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn như vậy.
Một quả trứng gà, một miếng đường, một củ khoai lang, mà muốn cô ấy cảm động đến rơi nước mắt.
Giống như đi học, cô ấy khóc trước mặt ông ta đến nỗi sưng húp cả mắt, nhưng cũng không thấy ông ta để tâm đến.
Từ Mãn Thu không lấy quả trứng gà đó.
Nếu như là một năm trước, cô vẫn sẽ cảm động trước những việc nhỏ nhặt mà kế toán Từ đã dành cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy sẽ không như thế nữa, cô ấy đã nhìn thấu rồi, trong ngôi nhà này, không có chỗ cho cô ấy dung thân.
Cô ấy đã không còn cần nữa rồi.
Bây giờ cô ấy mười lăm tuổi, đợi vài năm nữa, cô ấy có thể xuất giá rồi, gả đi rồi cô ấy sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi ngôi nhà này, nhà họ Từ này, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận