Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 214 - Âm mưu



Chương 214 - Âm mưu



Chương 214: Âm mưu
Chân mẹ Hạ Hà Vũ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, thanh niên trí thức xảy ra chuyện, kẻ phạm tội nói gì thì nói cũng bị phạt không nhẹ.
Trước mắt cha Hạ Hà Vũ hiện lên từng đợt màu đen, ông ta hướng về phía anh Hạ Hà Vũ quát: “Nhanh đánh thức nó dậy, đi một chuyến với đồng chí công an.”
Anh cả Hạ Hà Vũ vội đến phòng đánh thức cô ta, Hạ Hà Vũ đang mơ mộng đẹp làm phu nhân nhà giàu nhất huyện thành, bị anh cả Hạ đánh thức còn không vui.
“Hơn nửa đêm anh không ngủ còn làm gì vậy?”
Anh cả Hạ Hà Vũ hận không thể bóp chết sao chổi Hạ Hà Vũ này, vẻ mặt anh ta vô cảm nói: “Nhanh dậy đi, công an đến tìm mày đấy.”
Hạ Hà Vũ lật người muốn ngủ tiếp bị anh cả Hạ từ trên giường túm lên, kéo Hạ Hà Vũ ra bên ngoài, thấy công an mặc đồng phục, Hạ Hà Vũ không dám ầm ĩ.
Thời buổi này mọi người đều sợ công an, đời trước Hạ Hà Vũ tuân thủ pháp luật cả đời, gần như không có cơ hội chạm mặt công an.
“Cha mẹ, cứu con, on không làm gì hết.” Hạ Hà Vũ la hét lạc cả giọng, nước mắt cũng chảy xuống.
Mẹ Hạ Hà Vũ theo bản năng muốn đuổi theo ra ngoài, lại bị cha Hạ Hà Vũ kéo lại.
“Hôm nay nếu như bà mà dám đuổi theo ra ngoài, bà với nó cút ra bên ngoài luôn đi, nhà này không chứa nổi bà.”
Bước chân mẹ Hạ Hà Vũ dừng lại, anh cả Hạ không nhìn bà ta, xoay người về phòng.
Anh ta dùng đầu ngón chân cũng biết sáng mai hàng xóm sẽ bàn tán nhà bọn họ như thế nào. Hơn nửa đêm bị công an đưa người đi, chỗ bọn họ cũng chỉ có mình Hạ Hà Vũ.
Chị dâu cả Hạ quả thực chịu đủ cảnh ra ngoài bị người ta bàn tán, cô ta xoay người xuống giường thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ, lúc ra cửa gặp em dâu hai, nhà mẹ đẻ hai người đều ở trấn trên, cho nên cùng nhau bỏ đi.
Hai người không mang theo đứa nhỏ, anh cả Hạ và anh hai Hạ ngồi ở ngưỡng cửa ôm đầu.
Đời trước bọn họ làm ra tội ác tày trời gì à? Sao đời này lại có một đứa em gái như thế.
Lúc Hạ Hà Vũ nhìn thấy Lâm Chốc Đầu ở đồn công an, mặt cô ta trắng bệch, cả người run lên.
Sau khi nghe Lâm Chốc Đầu nói bị cô ta sai khiến đi bắt Triệu Vĩnh Lan, cô ta lập tức lớn tiếng phản bác.
“Tôi không làm, tôi chưa từng nói.”
Lâm Chốc Đầu hận Hạ Hà Vũ thấu xương, nếu không phải cả ngày cô ta theo chân người thôn bọn họ nói hươu nói vượn, sao gã ta có thể mắc mưu.
“Chính là do cô nói, nếu không phải mỗi ngày cô theo vợ của Lâm lão nhị nói thanh niên trí thức Triệu của Liễu Thụ Câu có tiền cỡ nào, trong nhà có bối cảnh ra sao, tôi có thể nổi lên tâm tư này sao?” Lâm Chốc Đầu nghèo, nhưng gã ta không ngốc.
“Vợ Lâm lão nhị và cô bắn đại bác cũng không liên quan, mỗi ngày cô đi tìm cô ta nói chuyện, mười câu thì có tám câu đều nói thanh niên trí thức Triệu, ban ngày còn đặc biệt đi nói thanh niên trí thức Triệu đi công xã, hai người đi theo một chút cũng không có tác dụng gì, mục đích còn chẳng phải nói cho tôi biết?”
Nhà Lâm Lão Nhị và Lâm Chốc Đầu là hàng xóm, hai nhà dùng chung một tường, Hạ Hà Vũ nói chuyện lớn tiếng, mới đầu Lâm Chốc Đầu không nghĩ gì, thậm chí còn cảm thấy Hạ Hà Vũ phiền.
Nhưng những lời này nghe nhiều, Lâm Chốc Đầu theo đó nổi lên tâm tư khác.
Tiểu cô nương 16 – 17 tuổi như hoa như ngọc, trên người có hai trăm tệ tiền mặt, có tri thức, có văn hóa, điều kiện gia đình tốt, cha mẹ là lãnh đạo của nhà máy lên trong thành phố, chỉ có một cô con gái như vậy, nếu như gã ta thành con rể nhà bọn họ, có thể không đề bạt gã sao?
Lâm Chốc Đầu càng nghĩ càng động tâm, vì thế lúc nghe Hạ Hà Vũ nói Triệu Vĩnh Lan đi công xã, gã ta liền hành động, có lời Hạ Hà Vũ, gã ta hoàn toàn không để Lưu Anh Tuấn và Trương Tuệ Tuệ đi cùng Triệu Vĩnh Lan vào mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận