Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 371 - Đồng cam cộng khổ



Chương 371 - Đồng cam cộng khổ



Chương 371: Đồng cam cộng khổ
Chu Xảo Xảo siết chặt tay, móng tay khảm vào thịt, đau đớn giúp cô ấy lấy lại tinh thần, cầm quần áo trên bàn ướm thử lên người mình.
“Lúc trước anh nói muốn nhìn thấy dáng vẻ em mặc quần áo đỏ, anh nhìn xem được không?”
Sau khi Chu Xảo Xảo gửi bức thư kia, Ngưu Tuấn Chính lập tức hồi âm, nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng bỏ qua bất kỳ suy nghĩ nào của cô ấy.
“Rất đẹp.” Rốt cuộc Ngưu Tuấn Chính mở miệng, anh ta nhìn Chu Xảo Xảo: “Xảo Xảo, hai ngày nay anh vẫn luôn cân nhắc xem thứ gì là quan trọng với anh.”
“Anh suy nghĩ rất lâu, vừa rồi lúc ở trên đường đến thăm em, anh đã nghĩ ra đáp án.”
“Đối với anh mà nói tiền đồ rất quan trọng, bởi vì đó là thứ mà anh dùng tính mạng mình đi đổi, nhưng lúc trước khi anh tham gia quân ngũ, ngoại trừ vì chính anh muốn tham gia quân ngũ, anh còn muốn cho em có cuộc sống cơm áo không lo.”
Chu Xảo Xảo vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, giống như trước đây, cô ấy không cắt ngang lời Ngưu Tuấn Chính, anh ta cũng thế.
Đây là sự ăn ý trong nhiều năm của hai người, nhiều năm trôi qua như thế, từ trước đến nay bọn họ chưa từng cãi nhau, mỗi lần muốn cãi nhau, hai người đồng thời trầm mặc suy nghĩ, qua một lúc, bọn họ có thể tâm bình khí hòa nói chuyện.
“Hôm nay anh có tiền đồ, nhưng nếu như bên cạnh không còn có em làm bạn, tiền đồ kia còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Anh không tham gia quân ngũ nữa, Đường Uyển kia muốn kiện anh tội lưu manh thì kiện, anh nghe theo cô ta, đối với chuyện anh cứu cô ta, cho dù thế nào anh cũng không thẹn với lương tâm.”
Lúc trước Đường Uyển nằm trên mặt đất gọi như thế nào cũng không tỉnh, xung quanh không có ai, chỉ có một tên ngốc nhảy lò giò ở đó, hỏi gì cũng không biết.
Khi đó anh ta sốt ruột, bèn trực tiếp ôm Đường Uyển đến trạm y tế, còn giúp cô ta thanh toán trước tiền thuốc men, sợ cô ta có chuyển biến xấu, anh ta còn ở bên chờ đến khi Đường Uyển tỉnh.
Kết quả cô ta vừa tỉnh đã nói có lưu manh, còn túm lấy quần áo mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh ta.
Anh ta bị bác sĩ đè ngay tại chỗ, nếu không phải anh ta kịp thời lấy ra thẻ ngành, anh ta đã bị đưa đến đồn công an.
Ngày hôm sau, Đường Uyển đến nhà anh ta, nói anh ta phi lễ cô ta, anh ta phải lấy cô ta, nếu không Đường Uyển sẽ đến đồn công an tố cáo anh ta.
Lúc đó cha mẹ anh ta cuống lên, cô ta nói cái gì, bọn họ cũng đồng ý, anh ta còn chưa đồng ý, đã bị cha mẹ và người nhà thay nhau khuyên nhủ lấy tiền đồ làm trọng.
Bởi vì chút chuyện nhỏ như thế mà làm mất tiền đồ của mình, không đáng.
Mẹ anh ta còn thiếu chút nữa quỳ xuống trước anh ta.
Giây phút này, có thể nói là thời khắc sỉ nhục nhất trong mười mấy năm qua của Ngưu Tuấn Chính.
Chu Xảo Xảo vuốt ve bộ đồ đỏ trên người:
“Anh không hối hận sao? Anh không sợ sao?”
Sau khi đưa ra quyết định này, cả người Ngưu Tuấn Chính cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên anh ta lộ ra nụ cười.
“Không hối hận, nhưng vẫn sợ.” Ngưu Tuấn Chính đùa.
“Anh sợ em cảm thấy anh không tham gia quân ngũ, xuống ruộng làm việc không kiếm đủ công điểm nuôi em.”
Cuối cùng nước mắt Chu Xảo Xảo ào ào chảy ra, cô ấy vươn tay ra lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không lau hết được.
“Em sẽ không thế, anh ăn trấu cũng được, ở nhà tranh, kho củi cũng được, em đều ở bên cạnh anh.”
Chu Xảo Xảo nói: “Chẳng sợ lên núi đào hang ở, em cũng chịu được.”
Ngưu Tuấn Chính gật đầu, đứng ở trước mặt Chu Xảo Xảo, ôm cô ấy vào trong ngực.
Nhiều năm quen biết như vậy, đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau, lần trước là ngày anh ta tham gia quân ngũ, cô ấy khẽ ôm lấy anh ta.
Ngưu Tuấn Chính cảm thấy, đây là người mình trân quý nhiều năm như vậy, sao có thể đánh mất được chứ?
Ngoài cửa, Ngưu Lão Tam nói với vợ mình: “Bà về nhà giết hai con ngỗng kia, chúng ta đến nhà họ Đường một chuyến.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận