Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 437: Chân tướng

Ông ta tìm con đường rộng mở lên trời cho nhà họ Kỷ, cứ thế bị cả gia đình ngu xuẩn này hủy đi, ông cụ Kỷ vừa hận lại vừa hối hận, gậy gõ loảng xoảng lên nền gạch.
Mỗi một tiếng đều khiến cơ thể cha Kỷ run lên.
Ông cụ Kỷ sắp vụng gậy đến trước mặt Kỷ Hựu Thương:
"Tao đưa con bé đến trường y tá học, mày học ở ngay viện y học bên cạnh, ngày thường cũng không bước qua đó được bao nhiêu, ba năm, ròng rã ba năm, tao cho rằng mày sẽ liên lạc một chút tình cảm với con bé, kết quả thì sao?"
"Mày chưa gặp qua người ta được mấy lần, đến mức người ta vừa mới tốt nghiệp đã muốn hủy hôn."
Kỷ Hựu Thương lại cúi đầu mím môi không nói lời nào, anh ta muốn phản bác ông cụ Kỷ nhưng lại không dám.
Ông cụ Kỷ hừ một tiếng, nhìn người trong phòng.
Nhà họ Kỷ.
- thế gia y dược đứng sừng sững ở Thân Thành trăm năm, nói cho cùng vẫn sẽ rơi đài, cho dù ông ta có ngăn cơn sóng dữ như thế nào cũng không cứu được cả gia đình toàn phế vật này.
Ông cụ Kỷ tức giận đến mức ngay cả món mì hoành thánh mà mình yêu thích nhất cũng không muốn ăn đã quay người về phòng.
Ông ta đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ đi vào trong một mật thất nhỏ bên trong Phía trước mật thất có một bức tượng Jesus, ông cụ Kỷ thành tín quỳ gối trước Jesus, bắt đầu sám hối.
Nhìn thập tự giá trước ngực Jesus, suy nghĩ về 20 năm trước.
Ngày đó ông ta giống như thường lệ thức dậy, lại ngạc nhiên phát hiện mình quay về năm 1957, một năm này, ba bệnh viện của ông ta vẫn còn đó, nhà họ Kỷ bọn họ vẫn là gia đình thanh liêm số một Thân Thành.
Nhà họ Kỷ bọn họ chưa bị thanh tẩy trong WG, các con của ông ta vẫn còn sống sót.
(GM: geming = cách mạng) (Wg = wai guo = ngoại quốc) Sau ba ngày sống lại, ông cụ Kỷ bắt đầu kế hoạch tự cứu nhà họ Kỷ.
Trước đó đóng cửa hai bệnh viện, ba nhà thuốc của mình, chỉ để lại một bệnh viện có hiệu quả và lợi nhuận kém nhất và hai nhà thuốc gần như không có thu nhập gì.
Trước khi GM còn chưa bắt đầu, đổi tất cả tư sản thành vàng thỏi bí mật cất giữ.
Lúc bộ thương mại đưa ra chính sách nhà nước và tư nhân hợp lại, ông ta là người tích cực hưởng ứng nhất, làm người dẫn đầu, bộ thương mại trao thưởng cho ông ta, căn biệt thự mà ông ta ở nhiều năm được giữ lại, nhà ông ta cũng được vinh danh là nhà tư bản hồng sắc.
Có danh xưng này, có thể bảo chứng trong vòng vài năm loạn nhất, nhà ông ta cũng không bị liên lụy.
Ngoại trừ điều đó, ông ta vẫn luôn đi dạo gần hiệu thuốc nhà mình, mãi cho đến khi ông ta gặp được Mạnh Lâm Nghi, thiên tài điều chế thuốc mà đời sau mọi người tán dương, vì quốc gia cống hiến các phương thuốc trác tuyệt.
So với người phụ nữ vẻ mặt trang nghiêm ở kiếp sau, thời điểm đó Mạnh Lâm Nghi mới bốn, năm tuổi, còn là một cô bé bình thường trong ngõ Thân Thành, không có gì sáng chói, vẫn giúp cha mẹ trông em trai em gái.
Ông cụ Kỷ kích động đến mức một đêm không ngủ, ngày hôm sau ông ta chủ động đi tìm Mạnh Lâm Nghi, theo Mạnh Lâm Nghi trở về nhà, định ra hôn ước giữa Mạnh Lâm Nghi và cháu trai mình.
Những năm gần đây vì không gây trở ngại cho quá trình tự mình trưởng thành của Mạnh Lâm Nghi, ông ta cực kỳ ít xuất hiện trước mặt cô ấy, nhưng ông ta thường xuyên dặn dò vợ chồng con trai cả và cháu trai mình lắc lư trước mặt Mạnh Lâm Nghi, tranh thủ trước khi cô bé chưa trưởng thành, bồi dưỡng tình cảm với Kỷ Hựu Thương.
Như vậy đời này Mạnh Lâm Nghi công thành danh toại làm cháu dâu nhà họ Kỷ, thành tựu của cô ấy đều có bóng dáng nhà họ Kỷ.
Có Mạnh Lâm Nghi ở đó, quốc gia sẽ không xuống tay với nhà họ Kỷ bọn họ, cho dù tra ra năm đó nhà họ Kỷ giúp đỡ quốc gia lại giúp đỡ địch.
Một gia đình có chuyên gia điều chế thuốc cấp bậc quốc bảo đủ để khiến cho nhà nước ném chuột sợ vỡ bình, cũng đủ để nhà họ Kỷ tẩy trắng lên bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận