Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 383 - Nội dung cốt truyện



Chương 383 - Nội dung cốt truyện



Chương 383: Nội dung cốt truyện
Cảm giác giới hạn tuổi tương đối nặng nề, ở trên lớp cô không cười đùa, lúc học sinh phạm sai lầm cũng không răn đe thái quá, bắt học sinh chịu khổ lại càng không có, mỗi lần cô sẽ nghiêm túc chỉ bảo, nhưng sau giờ học, cô vẫn có thể hòa mình với học sinh.
Thường xuyên như thế, cho dù là học sinh nghịch nhất khối cũng không dám làm gì quá đáng trước mặt cô, các bạn học có tâm sự gì không giải quyết được cũng sẵn lòng tâm sự với cô, cô đã trở thành một trong những giáo viên được hoan nghênh nhất trường.
Không dễ dàng gì mới dạy hết tiết cuối cùng của buổi sáng, Giang Hựu Đào trở về, Cố Niệm Vi đã sớm nấu xong cơm, Từ Mãn Thu và cô chân trước chân sau vào nhà.
Ăn cơm xong, Giang Hựu Đào nằm trên giường, rốt cuộc cũng có thời gian yên lặng ăn dưa.
Trên giá sách, một ô có hai quyển sách, Giang Hựu Đào mở ra quyển 1.
“Cha nuôi”
Quyển sách này mở đầu là lời tự thuật của con gái nuôi, vào năm cô ta mười tuổi, cha nuôi nhận nuôi cô ta, đồng thời được nhận nuôi còn có hai người em trai của cô ta.
Mẹ nuôi không thể sinh con, vẫn luôn coi ba chị em cô ta như con ruột để nuôi dưỡng.
Khúc nhạc dạo ở chương một nhanh chóng đi qua, đi vào chính văn.
Chuyện đầu tiên nhắc đến chính là, cha của nữ chính Vu Hồng Mai bởi vì uống quá nhiều rượu mà qua đời, mẹ đối với cha tình thâm nghĩa trọng, vừa qua 49 ngày đã tái hôn.
Giang Hựu Đào bốp một tiếng khép sách lại.
Được rồi, cô đã biết người Đỗ Nguyên Châu nhận nuôi là ai, có thể nuôi dưỡng ba chị em Vu Đại Nha như thế đúng là kẻ ngốc.
Vu Đại Nha kia không phải là đứa trẻ biết báo ân, trong lòng quanh co lòng vòng suy tính còn nhiều hơn người trưởng thành.
Một đứa nhỏ tâm nhãn nhiều như vậy, cho dù bạn có đối xử với nó tốt vạn lần cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng khi bạn đối xử không tốt với nó, nó có thể quên sạch những chuyện tốt trước kia.
Cô trực tiếp mở một quyển khác ra đọc, quyển này viết dưới thị giác nữ chính Hà Thục Lệ.
Mở đầu là cảnh tượng Hà Thục Lệ một mình sinh hoạt trong viện dưỡng lão.
Bà ấy đã 80 tuổi, trước khi lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhiều lần nhớ đến chồng cũ Đỗ Nguyên Châu.
Bọn họ quen biết từ năm 16 tuổi, 18 tuổi kết hôn, 19 tuổi bà ấy mang thai.
Thời điểm đó Đỗ Nguyên Châu là một kỹ sư điện, ngành điện lực của quốc gia mới khởi bước, thường xuyên xuất hiện trục trặc.
Lúc Hà Thục Lệ có thai được sáu tháng, trời đã vào đông, một năm này mùa đông cực kỳ lạnh, tuyết rơi rất nhiều, điện lực huyện thành xuất hiện trục trặc.
Với tư cách là trong số ít kỹ sư điện của cục điện lực, Đỗ Nguyên Châu một mình vào tu sửa, kết quả đêm xảy ra bão tuyết, bị nhốt trên núi.
Vừa lạnh vừa đói, là Hà Thục Lệ xách giỏ cầm theo áo bông đi tìm anh ta, chỉ cần đến muộn thêm một lúc, Đỗ Nguyên Châu sẽ mất mạng.
Đỗ Nguyên Châu được cứu, nhưng đứa nhỏ trong bụng Hà Thục Lệ không còn nữa.
Đứa nhỏ sáu tháng đã thành hình, còn biết máy thai, sau khi mất con, bụng Hà Thục Lệ vẫn luôn không có động tĩnh gì nữa, bác sĩ nói cơ thể cô ấy bị tổn thương, không mang thai được nữa.
Đỗ Nguyên Châu đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy không thể sinh con, anh ta cũng không để ý, vì né tránh mẹ Đỗ Nguyên Châu suốt ngày bới móc, anh ta chủ động đề nghị chuyển đến Tảo Hương.
Nhưng chưa đến đây được bao lâu đã bị ba chị em Vu Đại Nha quấn lấy, Đỗ Nguyên Châu thiện tâm, đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, giống như đáng thương cho hoàn cảnh Vu Đại Nha chính là chuyện xấu.
Bởi vì Vu Đại Nha thành công tiến vào nhà cô ấy, tiêu tiền mà lão Đỗ kiếm được, hưởng thụ người mẹ nuôi hờ này chăm sóc cơm nước quần áo.
Lúc cô ta tốt nghiệp đại học, hai đứa em của cô ta cũng được lão Đỗ cung cấp đầy đủ, cánh cô ta cứng cáp, nhân lúc cô ấy đi mua đồ ăn quyến rũ Lão Đỗ, đúng lúc bị cô ấy nhìn thấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận