Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 472 - Lý tưởng



Chương 472 - Lý tưởng



Chương 472: Lý tưởng
Mạc Ngọc cảm nhận được ý tốt của chủ nhiệm Lý, gật đầu với bà ta, đám chủ nhiệm Lý rời đi.
Trên đường trở về tức giận hơn trước khi đến rất nhiều, tâm trạng của chủ nhiệm Lý cũng không tốt.
Đối mặt với chuyện bé gái bị xâm hại, bị dâm loạn này, bà ta luôn cảm thấy vô lực.
Bọn họ không có năng lực sinh tồn một mình, bị dâm loạn bọn họ không dám nói ra, bởi vì nói ra ngoài bị mắng, bị chỉ trích tuyệt đối sẽ không phải là người xâm hại, bọn họ sẽ bị từng tầng lời đồn đánh ngã.
Cha mẹ bọn họ phần lớn sẽ cảm thấy bọn họ làm mất mặt nhà mình, không phải đánh thì mắng bọn họ, bọn họ sẽ bị những lời đồn đại chuyện nhảm này làm cho tuyệt vọng sống cả đời.
Chủ nhiệm Lý nghĩ công việc của bọn họ còn chưa đúng chỗ, bà ta hi vọng có ngày dâm loạn trẻ em cũng được xếp vào tội phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nếu pháp luật trừng phạt những người xấu xa kia, như vậy luôn có thể chấn nhiếp được một số người.
Đến huyện thành, chủ nhiệm Lý hỏi đám Giang Hựu Đào:
“Tôi muốn viết một bài báo về các lớp học an toàn cho nữ sinh và gửi cho nhật báo thủ đô, sẽ trích dẫn các tài liệu các cô tìm kiếm, đến lúc đó tôi sẽ để tên của các cô lên trước tôi. Có thể không?”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc mắt nhìn nhau một cái, thực ra loại chuyện này, chủ nhiệm Lý có thể trực tiếp làm, thậm chí bà ta trực tiếp trích dẫn thông tin, bọn họ cũng không nói gì.
Nhưng bà ta nói với bọn họ, còn nói chuyện thêm tên của bọn họ.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi lại cảm nhận được nhân phẩm của chủ nhiệm Lý.
“Chủ nhiệm Lý, bà cứ dùng thoải mái, lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu sang cho bà.” Giang Hựu Đào nói.
“Được, vậy tôi đi về trước. Các cô cũng trở về đi.” Chủ nhiệm Lý cầm túi rời đi.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi tiến vào trường học, khóa xe, lên lầu.
Từ Mãn Thu đang làm bài tập, trên bếp ở cửa ra vào có một cái chảo, phía dưới còn có lửa chưa tắt, mùi thơm của cơm truyền từ bên trong ra.
Từ Mãn Thu thấy bọn họ trở lại, để bút xuống: “Chị Đào Đào, chị Vi Vi, em đã nấu cơm cho bọn chị, đang ở trong nồi giữ ấm.”
Ngày hôm nay căn tin ăn cơm, đám Giang Hựu Đào ra cửa xong Từ Mãn Thu đã mua trở về.
“Em ăn chưa?” Giang Hựu Đào hỏi.
Từ Mãn Thu lắc đầu: “Em muốn đợi bọn chị trở về cùng nhau ăn.”
Từ Mãn Thu ở ký túc xá của trường, tuy mỗi ngày đều gặp mặt với đám Giang Hựu Đào, nhưng bọn họ đã ít ăn cơm cùng nhau.
Từ Mãn Thu kết bạn được với mấy người bạn tốt, cuộc sống của cô ấy hiện giờ ngoại trừ Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi ra, đã bắt đầu có những người khác.
“Chị đi bày bàn.” Trong ký túc xá của Giang Hựu Đào có một cái bàn gấp nhỏ, mở ra lau khô mặt bàn, Giang Hựu Đào lập tức lấy hộp cơm ra.
Từ Mãn Thu bày ghế, thuận tay cầm một lọ thịt bò sốt tương ớt mà Giang Hựu Đào làm.
Cơm tập thể trong căn tin trường học hương vị nói ngon cũng không ngon, mà nói không ngon cũng không được, đã có tương ớt, ăn cơm sẽ ngon hơn một chút.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày hôm nay ăn lại là khoai tây hầm cải trắng, bên trong cho chút thịt băm, có chút váng dầu, hương vị không tệ.
Ăn cơm no, nhân lúc trời còn chưa tối Từ Mãn Thu tiếp tục làm bài tập.
Cô ấy rất thích toán học, Cố Niệm Vi để ý thấy cô ấy có thiên phú mấy môn khoa học tự nhiên, nên thường ra đề cho cô ấy làm.
Từ Mãn Thu quá thông minh, thông minh đến mức Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào cũng cảm thấy không bồi dưỡng được cô ấy tốt.
Giang Hựu Đào đã suy nghĩ tới chuyện mời giáo viên toán học chuyên nghiệp cho cô ấy.
Cô và Cố Niệm Vi chỉ có trình độ nghiệp dư, dạy đứa bé bình thường còn chắp vá, dạy thiên tài bọn họ không làm được.
Vì không quấy rầy cô ấy rong chơi trong biển toán học, Giang Hựu Đào tự giác đến phòng Cố Niệm Vi chơi.
Phòng của bọn họ bố trí rất quy củ, không khác gì ký túc xá của các giáo viên khác, thứ không nên xuất hiện ở niên đại này đều không có một chút nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận