Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 180 - Cảm ơn



Chương 180 - Cảm ơn



Chương 180: Cảm ơn
Anh cả Vương Viện nghĩ, nếu như năm đó lúc anh ta đến thái độ cường ngạnh hơn, xem rõ ràng hơn, sớm thấy rõ nhà họ Trương lòng lang dạ sói, có phải sẽ không xuất hiện loại chuyện như ngày hôm nay?
Anh hai, em trai em gái của Vương Viện đều khóc nức nở.
Qua một lúc lâu, cha Vương Viện lau nước mắt run rẩy đứng lên, đóng nắp quan tài lại, khom người thật sâu với đám người Lý Vân Anh.
“Cảm ơn, cảm ơn các cháu đã giữ lại thể diện cuối cùng cho Viện Viện nhà chú, cảm ơn các cháu đã nói cho gia đình chú biết.”
Mẹ Vương cũng đứng lên cùng chồng khom lưng.
Tuổi của bọn họ đã không còn nhỏ nữa, trên mái đầu tóc đã hoa râm.
Đám người Lý Vân Anh hướng bên cạnh nhường đường tránh đi, Lý Vân Anh nói.
“Chú, dì không cần làm thế, nếu như cháu coi chừng em ấy kỹ hơn, em ấy sẽ không xảy ra loại chuyện này.”
Mấy ngày nay Lý Vân Anh vẫn luôn nghĩ ngợi, vẫn luôn tự trách, cô ấy nghĩ nếu như cô ấy đến thăm Vương Viện nhiều hơn, hỏi thăm chuyện của Vương Viện nhiều hơn, Vương Viện sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.
“Chuyện này sao có thể trách cháu được, làm bạn, cháu đã làm rất tốt rồi.” Canh giữ bên quan tài Vương Viện ba ngày chờ bọn họ đến gặp mặt con gái lần cuối, chỉ riêng điểm này mẹ Vương đã rất biết ơn bọn họ.
Ánh mắt bà ấy nhìn khắp nơi, sau cùng nhìn đến Thư Ninh đang được Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi nắm tay, nước mắt bà ấy lại như vỡ đê, đứa bé này thật sự rất giống với Viện Viện của bà ấy lúc nhỏ.
Bà ấy đi qua ngồi xổm xuống kéo tay Thư Ninh: “Thư Ninh đúng không, bà là bà ngoại của cháu.”
Thư Ninh trốn ra sau Giang Hựu Đào.
Mẹ Vương không ép buộc.
Đối với đứa nhỏ này, tâm trạng của bà ấy có chút phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn, bà ấy không biết làm sao để đối mặt với cô bé.
Cha Vương nhìn qua, hỏi Lý Vân Anh: “Lúc Viện Viện đi, có dặn dò gì cho chú dì không?”
Lý Vân Anh lấy một phong thư từ trong túi ra, đưa cho chú Vương: “Đây là lúc chúng cháu thu xếp di vật của Vương Viện tìm được.”
Cha Vương nhận thư, chậm chạp không dám mở ra, giống như nó nặng ngàn cân vậy.
Sau cùng ông ấy vẫn mở ra, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc của con gái lớn.
Cha mẹ, anh cả, anh hai, em trai, em gái yêu quý, mong mọi người khỏe mạnh khi đọc thư này.
Khi mọi người nhìn thấy bức thư này, con đã không còn ở trên cõi đời này nữa.
Lúc con còn nhỏ, cha thường nói với con rằng, người có tính tình mềm yếu như con, chờ sau này lớn lên nhất định sẽ bị người ta dùng ơn huệ nhỏ lừa gạt đi, con phản bác cha, con nói nhất định mình sẽ không như thế.
Nhưng con lại thật sự ngốc như vậy, Trương Chí Huy chỉ dùng chút mưu mẹo, con đã mắc câu.
Những năm gần đây con đã từng vô số lần hối hận, hối hận không nghe lời khuyên của mọi người.
Con cũng từng vô số lần muốn viết thư cho gia đình, nhưng mỗi khi con cầm bút viết, một câu cũng không viết được.
Nhiều người như vậy chết trên tay con, con biết mình không sống được, nếu như con chờ tòa tuyên án cũng là cái chết. Con có thể chờ đến lúc đó, nhưng con không dám, con sợ hãi nhìn thấy mọi người khóc, cũng sợ khi phải nhìn thấy dáng vẻ thất vọng về con của mọi người.
Cứ xem như con là người nhát gan đi, mong mọi người cho phép con trốn tránh một lần cuối cùng.
Làm con gái của cha mẹ, con ích kỷ thua thiệt cha mẹ rất nhiều, nhưng con muốn ích kỷ thêm lần nữa, lại thua thiệt cha mẹ thêm lần nữa. Thư Ninh mới hơn hai tuổi, còn chưa có trí nhớ gì, con bé rất ngoan, các chị của con bé đều đi rồi, con luyến tiếc đưa con bé đi cùng.
Cầu xin cha mẹ giúp con đưa con bé đi, đưa con bé ra khỏi vũng bùn ăn thịt người này, nếu như mọi người không muốn nuôi con bé, nhờ mọi người đưa con bé vào cô nhi viện, cả đời này đừng nhắc về con với con bé.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận