Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 688 - Vì không để lại tiếc nuối trong sinh mệnh



Chương 688 - Vì không để lại tiếc nuối trong sinh mệnh



Chương 688: Vì không để lại tiếc nuối trong sinh mệnh
Tin tưởng không lâu sau, bọn họ sẽ kết hôn.
Còn Dương Nguyệt Hà, Tiêu Thành Bình đã quyết định lại để cô ấy về nhà.
Nhưng có một số chuyện có thể chắc chắn là, cho dù Dương Nguyệt Hà trở về nhà, đời này cô ấy cũng đừng mơ tái giá.
Tiêu Thành Bình cảm thấy anh ta là người đàn ông bá đạo, anh ta không có thói quen cho người đàn ông khác mặc lại đồ cũ của mình.
Dương Nguyệt Hà là người phụ nữ của anh ta, đời này chỉ có thể là người phụ nữ của anh ta, cho dù anh ta không có được cô ấy, cô ấy cũng phải quy củ thủ tiết cả đời vì anh ta!
Tiêu Thành Bình đã nghĩ xong làm thế nào đo nắn Dương Nguyệt Hà đến già, anh ta cũng có tin tưởng đo nắn cô ấy đến già.
Nhưng lúc này Dương Nguyệt Hà đột nhiên im hơi lặng tiếng rời đi, khiến Tiêu Thành Bình rất không vui, anh ta rất không thích loại cảm giác thoát khỏi sự khống chế của mình.
Tiêu Thành Bình đến phòng bà Tiêu, đứng cạnh cửa nói với bà ta:
“Bớt tác quái chút, tác quái nhiều sẽ không có ai nguyện ý để ý tới mẹ. Được rồi, con đi làm, lát nữa Nguyệt Hà trở về, đối xử tốt với cô ta một chút. Ngoại trừ cô ta ra không ai vui lòng hầu hạ mẹ đâu.”
Tiêu Thành Bình đội mũ rời đi.
Bên Giang Hựu Đào đã ăn sáng xong, Cố Niệm Vi muốn đi đưa ít canh thịt băm cho Từ Mãn Thu, Giang Hựu Đào thu dọn bát đũa đến phòng bếp.
Khi cô sắp ra cửa, Cố Niệm Vi hỏi Giang Hựu Đào: “Đào Đào, vì sao cô trợ giúp nhiều cô gái như vậy?”
Cố Niệm Vi đã cẩn thận suy nghĩ những chuyện quá khứ mà cô ấy biết, Giang Hựu Đào cố ý vô tình trợ giúp rất nhiều cô gái.
Ví dụ như cô ấy, Triệu Vĩnh Lan, Chung Thiển Khê, Nguyễn Mạn Ny và những người phụ nữ bị ảnh hưởng bởi các lớp an toàn mà cô đề xuất.
Nhưng cô ấy vẫn không thể hiểu rõ Giang Hựu Đào.
Từ tối hôm qua cô ấy nghe được cuộc nói chuyện, Dương Nguyệt Hà là một người trọng sinh, phía đối lập với cô ấy là người nào?
Là một tên cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, chuyện như giết người anh ta cũng dám làm, Giang Hựu Đào không sợ sao?
Giang Hựu Đào từng hỏi bản thân, từ lúc xuyên việt đến bây giờ, cô đi thẳng trên con đường ăn dưa, gặp phải người bị thế giới nhỏ khống chế ý thức.
Đối với những người có cuộc sống thê thảm, cô luôn không chút lựa chọn ra tay, rốt cuộc là vì cái gì.
Mới đầu, cô là vì ban thưởng của Hệ Thống Ăn Dưa.
Vì vậy ở thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đã có sự tồn tại của Hệ Thống Ăn Dưa, cô có thể ăn ngon hơn chút, có thể trôi qua tốt hơn một chút ở thời đại này.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cô sáp nhập vào thế giới này, khi cô trợ giúp những cô gái kia sẽ nhận được cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Cô tìm được ý nghĩ sinh tồn từ những chuyện này.
Trong lúc vô tình cô xâm nhập đến thế giới này, cũng nên tìm mục tiêu cuộc sống của bản thân.
Giang Hựu Đào nhìn Cố Niệm Vi, nghiêm túc nói:
“Bởi vì không muốn lưu lại tiếc nuối cho sinh mệnh của mình, bởi vì ở trong thế giới của tôi, tất cả sự ấm áp mà tôi nhận được từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều đến từ phụ nữ.”
Đúng vậy, vì không để lại tiếc nuối trong sinh mệnh.
Cô có thể ra tay giúp đỡ, đều là những người cần cô giúp, cô chỉ cần hơi vươn tay là có thể thay đổi vận mệnh cả đời của một cô gái, vậy vì sao cô không vươn tay?
Nếu như cô không vươn tay, đợi sau này già rồi hồi tưởng lại ngày hôm nay, cô sẽ tiếc nuối, cô sẽ suy nghĩ vì sao lúc trước không vươn tay, nếu như vươn tay kết quả sẽ thế nào.
Giang Hựu Đào không muốn khi già đều trải qua trong tiếc nuối.
Hơn nữa giống như cô nói với Cố Niệm Vi, cô lớn lên ở cô nhi viện, cho nên tất cả thiện ý nhận được phần lớn đều đến từ phụ nữ.
Bọn họ là mẹ viện trưởng, là giáo viên, là các bạn học nữ, là những phụ nữ tốt bụng trên xã hội.
Bọn họ khiến cô trưởng thành, cung cấp trợ giúp rất lớn cho cô.
Đương nhiên là cũng có đàn ông, chỉ có điều ít hơn phụ nữ mà thôi.
Cho nên khi cô thấy được đàn ông cần trợ giúp, nếu cô có thể ra tay trợ giúp cô nhất định sẽ không do dự.



Bạn cần đăng nhập để bình luận