Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 219 - Quan tâm



Chương 219 - Quan tâm



Chương 219: Quan tâm
Giang Hựu Đào biết bản thân lần này lo chuyện bao đồng rồi, hơn nữa Từ Mãn Thu chưa chắc sẽ nhận cái ân tình này, người trong thôn biết thì cũng chưa chắc sẽ đứng về phía cô.
Nhưng có những lúc, khi con người làm những việc này, không cần nhiều lý do như thế, hôm nay cô giúp Từ Mãn Thu, đơn giản là vì cô muốn giúp thôi.
Chỉ là vì cô nhớ lại lời của một người chị thường xuyên chăm sóc cô lúc nhỏ từng nhắc nhở cô. Người chị đó nói, con gái nhất định phải biết yêu quý bản thân mình, đến tuổi dậy thì thì nhất định phải tránh đụng nước lạnh mùa đông, nếu không thì lúc đến kỳ kinh nguyệt, có thể làm cho người ta đau chết đi được.
Giang Hựu Đào luôn nhớ lời của người chị đó, vì thế từ lúc cô có kinh lần đầu đến bây giờ, một khi thời tiết trở lạnh, những thứ có thể dùng nước ấm để giặt rửa thì cô nhất định sẽ không dùng nước lạnh, những thứ không thể dùng nước ấm giặt rửa được thì cô cũng sẽ nghĩ cách để dùng nước ấm.
Bà Từ nhìn Giang Hựu Đào một lúc lâu, cuối cùng cũng buông cây gậy ra, liếc nhìn Từ Mãn Thu với ánh mắt u ám, rồi quay người rời đi.
Từ Mãn Thu bị bà Từ nhìn đến nỗi cả người run rẩy, đợi bước đi của bà ta xa dần thì Từ Mãn Thu với ngẩng đầu lên: “Cảm ơn cô, thanh niên tri thức Giang.”
Giang Hựu Đào phát hiện thật ra Từ Mãn Thu rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ lại sắc sảo, đôi mắt vừa đen vừa tròn, nhưng sự rụt rè trên khuôn mặt đã khiến vẻ ngoài này giảm mạnh từ mười điểm xuống còn năm điểm.
Giang Hựu Đào từng gặp qua Từ Bảo Châu, bọn họ là chị em sinh đôi, nhưng hai người không hề giống nhau.
“Cô biết tôi sao?” Kể từ cái ngày hái cây gai dầu (ma côn), mỗi ngày Giang Hựu Đào đều có thể nhìn thấy Từ Mãn Thu, nhưng cho dù là lúc nào, thì cô chưa bao giờ thấy Từ Mãn Thu chủ động nói một câu nào với người ta.
Vô dụng nhát gan.
Từ Mãn Thu mím môi, hình như là cười rồi, cô ấy nói: “Tôi biết cô. Gió lớn lắm, thanh niên tri thức Giang, cô mau về đi.”
Giang Hựu Đào liếc nhìn thùng quần áo bên cạnh cô ấy: “Cô còn muốn giặt quần áo sao?”
Từ Mãn Thu ra sức xách chiếc thùng gỗ đầy nước sang một bên: “Phải giặt, nếu như không giặt thì hôm nay không có cơm ăn, còn bị đánh nữa.”
Đây là câu trả lời mà Giang Hựu Đào chưa đến nghĩ bao giờ. Cô nhi viện của họ chưa bao giờ ngược đãi trẻ nhỏ, đứa trẻ làm việc tệ nhất cũng có thể ăn được miếng cơm.
Cô cũng từng bị bỏ đói, nhưng rất ít.
Giang Hựu Đào im lặng một lúc rồi nói: “Nước sông lạnh như vậy, cô đi theo tôi đến nhà thanh niên tri thức đi, tôi nấu nước ấm cho cô giặt.”
Từ Mãn Thu vẫn lắc đầu, nói: “Không cần đâu, thanh niên tri thức Giang, tôi quen rồi. Không sao đâu, cô mau về đi.”
Đây là lần thứ hai Từ Mãn Thu giục Giang Hựu Đào đi về.
Sự cố chấp và quật cường của cô ấy có thể thấy rõ được qua lời nói của cô ấy. Giang Hựu Đào đi rồi, trước khi đi, cô nói với Từ Mãn Thu rằng: “Nếu như cô có chuyện gì thì đến nhà thanh niên tri thức tìm tôi.”
“Được.”
Giang Hựu Đào đi rồi, cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Từ Mãn Thu.
Từ Mãn Thu giục Giang Hựu Đào về xong thì khom lưng xuống giặt quần áo như trước đây.
Nước sông rất lạnh, tay để vào một hồi sẽ đông thành màu đỏ tím, nhưng Từ Mãn Thu không hề để ý chút nào. Năm nay cô ấy mười lăm tuổi, bắt đầu từ lúc mười tuổi biết giặt quần áo, thì cô ấy cứ giặt quần áo ở sông này.
Nhiều năm như vậy, cô ấy đã quen với việc này từ lâu rồi. Độ lạnh ở nước sông bây giờ có bao nhiêu đâu chứ?
Đợi đến mùa đông, trên mặt sông đóng một lớp băng dày, cô ấy muốn giặt quần áo, chỉ có thể dùng đá đập lỗ trên băng, rồi múc nước trong đó để giặt.
Nước lúc đó mới gọi là lạnh thật sự.
Nhưng mà cô ấy vẫn cảm ơn Giang Hựu Đào, bởi vì kể từ lúc biết cô ấy là sao chổi thì tất cả mọi người trong thôn, không có người nào muốn tiếp cận cô ấy, Giang Hựu Đào là người đầu tiên giúp đỡ cô ấy.
Cảm giác được người khác giúp đỡ thật tuyệt, khiến người ta cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh từ tận đáy lòng.
……



Bạn cần đăng nhập để bình luận