Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 384 - Ăn cháo đá bát



Chương 384 - Ăn cháo đá bát



Chương 384: Ăn cháo đá bát
Lão Đỗ là một chính nhân quân tử, ngay tại chỗ từ chối cô ta.
Vu Đại Nha cảm thấy một thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ như mình đưa đến cửa, Đỗ Nguyên Châu còn có thể từ chối, mặt mũi cô ta mất sạch, ở bên ngoài tùy ý chửi bới Đỗ Nguyên Châu.
Nói sở dĩ Đỗ Nguyên Châu nuôi dưỡng cô ta là vì coi cô ta thành con dâu nuôi từ bé, chờ cô ta lớn lên mượn bụng cô ta sinh con.
Đỗ Nguyên Châu không dám tin đứa nhỏ mà mình nuôi lớn lại có thể dùng từ ngữ ác độc như thế chửi bới mình, thời điểm đó, phương tiện truyền thông phát triển.
Vu Đại Nha dựa vào những lời nói dối này, được đám truyền thông tranh nhau đưa tin, cô ta đã trở thành đối tượng được phần lớn dân chúng đồng tình.
Các cơ quan truyền thông địa phương cũng đưa ra nhiều bình luận về chuyện này.
Mà Đỗ Nguyên Châu cả đời này chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ gì, càng là không thẹn với ba chị em Vu Đại Nha, lại bị Vu Đại Nha vu oan như vậy, từ một người được người ta hết lòng khen ngợi, anh ta biến thành một tên cha nuôi cầm thú.
Đỗ Nguyên Châu bị đả kích không thôi.
Lúc một lần nữa bị phương tiện truyền thông bất lương bám theo chặn đường, anh ta nói ra những lời mình đã kể qua vô số lần nhưng không ai tin, đâm đầu vào tường chết.
Hà Thục Lệ giúp anh ta nhặt xác, đứng trước sân khấu, đem tất cả hành động của Vu Đại Nha đánh trở về.
Những lời đó, lúc trước hai vợ chồng bọn họ nói vô số lần nhưng không ai tin, không ai nghe.
Người ta chỉ cố chấp nghe những gì bọn họ muốn nghe, nhưng sau khi xảy ra mạng người, có người nguyện ý nghe, càng ngày càng có nhiều người biết đứng ra phản bác Vu Đại Nha.
Đến phía sau, hướng gió của dư luận đảo chiều, Vu Đại Nha vu oan cho người khác, đã trở thành kẻ ăn cháo đá bát, trở thành con chuột qua đường mà mỗi người muốn đánh, thậm chí trước mộ Đỗ Nguyên Châu còn tự phát có người đến tặng hoa.
Vu Đại Nha cũng vì tội phỉ báng bị nhốt vào tù, hai cậu em trai của cô ta là đồng lõa cũng chịu trừng phạt nhất định.
Nhưng những chuyện này có tác dụng gì chứ, Đỗ Nguyên Châu đã chết, oan khuất được rửa sạch, nhưng anh ta vĩnh viễn không được chứng kiến.
Hà Thục Lệ bán hết đồ đạc trong nhà lấy tiền mặt, đi đến một trấn nhỏ gần biên giới Tây Nam, đi vào một bệnh viện dưỡng lão, vừa ở đã là 20 năm.
Đây là nơi Đỗ Nguyên Châu vẫn luôn muốn đến lại chưa đến được, người đàn ông kia hiền lành biết bao, cả đời trả giá giúp người khác, muốn đến Tây Nam du lịch, nhưng đến chết vẫn không đi được.
Nuôi dưỡng ra ba sinh viên đại học, tốn biết bao nhiêu tinh lực và tiền tài!
Một khi sống lại, Hà Thục Lệ ngăn cản Đỗ Nguyên Châu nuôi dưỡng ba chị em Vu Đại Nha, dựa vào tiên tri, cô ấy bắt đầu với việc buôn bán đặc sản đồ ăn vặt Tây Nam, mở cửa hàng ở mặt tiền, cả đời không nhận nuôi con, nhưng lại giúp đỡ rất nhiều trẻ em ở vùng núi Tây Nam.
Hàng năm những đứa nhỏ kia đều viết thư cho bọn họ, cũng thân thiết gọi bọn họ là cha là mẹ, so với chị em Vu Đại Nha, bọn nhỏ này biết rõ cảm ơn, sau khi tốt nghiệp cũng thường đến thăm bọn họ.
Có thể nói trong quyển sách Hà Thục Lệ, cuộc sống của cô ấy và Đỗ Nguyên Châu không có bao nhiêu tiếc nuối.
Sau khi đọc xong, Giang Hựu Đào khép sách lại.
Cuốn sách cha nuôi kia giống như một câu chuyện cổ tích hư cấu, mới đọc sẽ cảm động, nhưng đọc kỹ sẽ thấy khắp nơi lộ ra giả dối, hiển nhiên cuốn sách này của Hà Thục Lệ chân thực hơn nhiều.
Cô hỏi hệ thống ăn dưa: “Hệ thống, sao thế giới nhỏ số tám lại có phó bản vậy?”
Hệ thống ăn dưa: “Chúng ta vào hiện trưởng bản thân thế giới nhỏ số tám tự cứu vớt.”
Giang Hựu Đào nhướng mày, giống như hiểu lại như không hiểu.
Hệ thống ăn dưa nói tiếp: “Quyển cha nuôi là chính văn, quyển không làm mẹ nuôi là thủ đoạn tự cứu mình của thế giới nhỏ số tám.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận