Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 84 - Thần kỳ



Chương 84 - Thần kỳ



Chương 84: Thần kỳ
Giang Hựu Đào không cách nào không hỏi đến chuyện Lâm Kiến Trung, bởi vì dưới loại tình huống này, chỉ cần là người trong lòng không có quỷ, lúc nhìn thấy bên cạnh chị em tốt của mình xuất hiện một người đàn ông đều sẽ hỏi ra khỏi miệng.
Nếu như cô chuyện gì cũng không hỏi, Cố Niệm Vi mới nghi ngờ.
“Không phải trời mưa à? Lúc tôi từ nhà dì đi ra, không chú ý nhìn đường, cho nên bị trẹo chân.” Nói đến đây, cô ấy hơi dừng lại một chút: “Vừa rồi đồng chí nam kia thấy tôi đi đứng không tiện. Nói muốn đưa tôi đến bệnh viện.”
Giang Hựu Đào gật đầu: “Đồng chí kia là người tốt, anh ta tên là gì cô biết không? Nếu sau này có dịp gặp lại anh ta, chúng ta phải cảm ơn anh ta cho thật tốt.”
Cố Niệm Vi lắc đầu: “Tôi hỏi rồi, nhưng anh ta không nói.”
“Ồ, học theo Lôi Phong à?” Hai người đỡ nhau đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Huyện thành này tên là huyện Dương Bình, huyện thành này không tính là lớn, chỗ ngã ba chỉ có ba nơi, bệnh viện và kiến trúc quan trọng ở giữa huyện thành, cách đây không xa, Giang Hựu Đào đỡ Cố Niệm Vi chậm rãi đi từng bước, hơn hai mươi phút là đến.
Bệnh viện huyện Dương Bình không tính là lớn, tổng cộng có hai tòa, phía sau tòa nhà là khu vực nội trú và ký túc xá của bác sĩ, bên ngoài là phòng khám bệnh.
Giang Hựu Đào dẫn theo Cố Niệm Vi đi khám gấp, chờ lúc cô nộp xong viện phí quay lại, một bác sĩ trên dưới 60 tuổi đang khám chân cho Cố Niệm Vi, ngoài miệng cùng cô nói mấy chuyện râu ria.
Giang Hựu Đào đã đến khiến Cố Niệm Vi phân tâm, nhân lúc này, bác sĩ dùng lực chỉnh chân cô về đúng vị trí, tốc độ nhanh đến mức Cố Niệm Vi còn chưa kịp phản ứng.
Bác sĩ về lại chỗ bàn làm việc, dùng khăn lông lau tay.
“Không có vấn đề gì lớn, trở về chú ý một chút, tĩnh dưỡng một thời gian, ít nhất là một tuần.”
Cố Niệm Vi từ trên giường bệnh đi xuống, thử dùng chân kia đi hai bước, quả thực không đâu.
Cô ấy cảm thấy rất thần kỳ.
Đời trước Cố Niệm Vi cũng từng bị trẹo chân, đến bệnh viện chụp chiếu lại lấy máu xét nghiệm, đi đi lại lại lăn lộn cả ngày trời, cuối cùng cũng là kết luận không bị thương tổn đến xương cốt, nhưng thuốc cần uống thì kê một đống lớn.
Động tay một chút là có thể khiến xương cốt sai lệch trở lại vị trí cũ, Cố Niệm Vi cũng từng nhìn thấy, chẳng qua đó là ở các video ngắn, ở trong hiện thực cô ấy căn bản chưa thấy qua.
Giang Hựu Đào cũng cảm thấy rất thần kỳ: “Vậy là khỏi rồi?” Cô có chút không kịp phản ứng.
“Đã xong, trở về đi.” Bác sĩ nói xong, hắng giọng gọi người tiếp theo.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cùng nhau đi ra ngoài, lúc đến Cố Niệm Vi còn phải dựa vào Giang Hựu Đào, xem cô như gậy, hiện tại cô ấy có thể tự mình đi lại, ngoại trừ hơi chậm một chút thì không vấn đề gì.
Hai người vừa đi vừa thảo luận, sau khi rời khỏi bệnh viện thì đi thẳng đến chỗ bách hóa, hôm nay bách hóa vẫn chật ních người, chen vào dòng người, nửa tiếng sau Giang Hựu Đào mới mua được thứ mình muốn.
Lúc từ trong bách hóa đi ra, trên người Giang Hựu Đào đã đổ một tầng mồ hôi.
Cố Niệm Vi sợ chân mình lại bị thương tổn lần hai, cho nên không đi theo vào, chẳng qua hôm qua Giang Hựu Đào nhờ cô ấy mua bột ớt, trước khi Giang Hựu Đào đi vào cửa hàng bách hóa, cô ấy đã đưa cho cô.
“Người đông thật đó, chúng ta đi thôi.” Cố Niệm Vi đưa cho Giang Hựu Đào một chai nước có gas, đây là cô ấy lấy từ trong không gian ra, giống với nước có gas ở niên đại này như đúc, đây là thứ mà cô ấy mua được trong một cửa hàng hoài cổ.
Không nói đến hương vị không tệ, cô ấy để trong tủ lạnh trong không gian làm mát, trời nóng có một chai nước như vậy, Giang Hựu Đào lại một lần nữa cảm nhận được bọt khí khiêu vũ trên đầu lưỡi, thật đúng là xuyên tim, cực kỳ hưng phấn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận