Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 465 - Tiết an toàn



Chương 465 - Tiết an toàn



Chương 465: Tiết an toàn
Trước đây Giang Hựu Đào không nghĩ tới tiết an toàn cho nữ sinh, lần đầu tiên cô làm cô giáo của nhiều học sinh như vậy, không có kinh nghiệm.
Sau khi qua chuyện của Nguyễn Mạn Ny, Giang Hựu Đào có xúc động muốn dạy đám nữ sinh này tiết an toàn.
Từng có người thống kê, trong 200 triệu cô gái có tới 25 triệu người bị lạm dụng tình dục hoặc xâm phạm.
Mà một số dâm loạn vào lúc còn bé căn bản không biết rõ, mãi cho đến khi lớn lên, mới biết được hóa ra mình từng bị dâm loạn.
Lúc đó còn như vậy, vậy ở thời đại này thì sao, có phải còn có rất nhiều người như Nguyễn Mạn Ny đang chịu tội hay không?
Cô nghĩ, nếu như cô dạy tiết an toàn có thể giúp một học sinh, cũng rất tốt, là đáng giá, cho dù bị người ta lên án.
Cố Niệm Vi nhìn đám học sinh chạy về trước, đang tùy ý chơi đùa nói: “Chuyện này có khả năng sẽ bị tố cáo.”
Bảo vệ nam và nữ trong thời đại này nghiêm ngặt hơn so với triều đại nhà Thanh trong lịch sử, mọi người đối với “giáo dục giới tính” càng câm miệng không nói, giống như đây là chuyện vô cùng xấu hổ.
Cố Niệm Vi dám cam đoan, Giang Hựu Đào vừa mới mở tiết an toàn, đã có người đi tố cáo cô.
Kết cục của cô nhất định là được đưa tới nông trường tiến hành cải tạo.
Suy nghĩ một lát, Giang Hựu Đào đã nghĩ xong nên làm thế nào:
“Đương nhiên không thể là do tôi đi đầu, Vi Vi, chúng ta đi tìm hội liên hiệp phụ nữ đi. Nếu hội liên hiệp phụ nữ không quản, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.”
Sức lực của cô và Cố Niệm Vi quá nhỏ bé, bọn họ có địa vị thấp kém nên lời nói không có sức thuyết phục, sẽ không có người nghe lời bọn họ.
Bọn họ tùy tiện dạy đám học sinh, cô cũng không sợ gì, hơn nữa kết quả cô có thể chấp nhận.
Nhưng cô sợ liên lụy tới những đứa bé kia.
Hội liên hiệp phụ nữ là tổ chức lên tiếng cho phụ nữ, nếu chuyện này do bọn họ dẫn đầu, ít nhất ở bên trường học sẽ không có quá nhiều người phản đối.
“Đi, đi đi.” Cố Niệm Vi nghĩ, không gian đi kèm với cô ấy, vật tư trong không gian nhiều đến mức có thể nuôi sống mấy trăm mấy ngàn Giang Hựu Đào, cho dù cuối cùng bọn họ bị bắt xuống cơ sở rèn luyện, cũng không sợ gì.
Con người sống trong đời, cũng nên xúc động một lần.
Cố Niệm Vi cũng muốn ở cùng một chỗ với Giang Hựu Đào, xúc động một chút, như vậy ít nhất sau này mình già đi hồi tưởng lại, sẽ không cảm thấy ảo não tiếc nuối.
Ngày hôm sau là thứ hai, dạy hết ba tiết buổi sáng, tiết thứ tư là tiết thể dục, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cùng nhau đi về phía chính phủ.
Tìm được văn phòng của hội liên hiệp phụ nữ, bên trong văn phòng có mấy người đang làm việc, bọn họ có tổng cộng bốn người, tất cả đều là nữ đồng chí.
Chủ nhiệm của hội liên hiệp phụ nữ họ Lý, nhìn thấy Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi tới, bà ta ngẩng đầu lên:
“Các cô có chuyện gì sao?”
“Chủ nhiệm Lý, chúng tôi là giáo viên trường trung học, chúng tôi tới hội liên hiệp phụ nữ là muốn dẫn đầu để học sinh trường trung học học tiết an toàn tự bảo vệ mình.”
Vẻ mặt chủ nhiệm Lý nghiêm túc, bà ta hỏi Giang Hựu Đào: “Sao các cô lại có ý nghĩ này?”
Giang Hựu Đào không nói chuyện Nguyễn Mạn Ny, chỉ nói ra ý nghĩ của mình với chủ nhiệm Lý.
Sau khi chủ nhiệm Lý nghe xong bắt đầu trầm tư.
Bà ta làm công việc trong hội liên hiệp phụ nữ này đã hơn mười năm, trước khi làm công việc này đã từng là một quân nhân.
Từ lúc làm công việc trong hội liên hiệp phụ nữ xong, bà ta tiếp xúc với rất nhiều người, loại chuyện như vậy cũng gặp không ít.
Có một số cô gái bị trưởng bối thân thiết dâm loạn còn tự biết, có người trong nhà biết rõ, bọn họ trách không phải người thi hành, mà trách người bị hại.
Bọn họ trách móc vì sao không bảo vệ mình thật tốt, vì sao người ta không tìm người khác chỉ tìm cô ấy, chắc chắn là bản thân của cô ấy có vấn đề.
Chủ nhiệm Lý nghĩ, người bị hại có vấn đề gì chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận