Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 130 - Bí mật động trời 1



Chương 130 - Bí mật động trời 1



Chương 130: Bí mật động trời 1
Đúng lúc này Từ Đại Chủy đi đến, nhìn cá và thịt trên bàn cơm, Từ Đại Chủy theo bản năng nuốt một cái.
Chẳng trách người có tính tình keo kiệt như Chu Nguyệt Mai lại muốn kết nhóm ăn chung với Triệu Vĩnh Lan, thanh niên trí thức chính là có tiền, cuộc sống tốt.
“Ai da, mấy đứa đừng ăn nữa, nhanh đến nhà bí thư chi bộ thôn đi, Triệu Vĩnh Lan và Chu Nguyệt Mai ầm ĩ, người đàn bà Chu Nguyệt Mai kia, không phải là người tốt lành gì, lát nữa Tiểu Triệu nhất định bị đánh.”
Bầu không khí vui mừng hóa thành hư không, mọi người liếc mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau cùng vẫn là Vương Thiện Hỉ đứng lên trước.
“Chúng ta qua xem thế nào.”
Tiếng nói của Vương Thiện Hỉ ở điểm thanh niên trí thức khá có trọng lượng, anh ta vừa nói như vậy, mọi người quyết định đi.
Hai con cá chỉ mới ăn bụng cá, một con khác còn chưa động đũa, thịt xào ớt cay, thịt xào khoai tây mới ăn được một nửa, bình rượu trắng của mọi người vẫn còn dư lại.
Vương Thiện Hỉ nói: “Giang Hựu Đào, Cố Niệm Vi, hai cô dọn nhà là việc vui, chờ chúng tôi về lại tặng quà.”
“Không sao hết, chúng tôi không để bụng chuyện này, chúng ta đi thôi.”
Giang Hựu Đào có quan hệ tốt nhất với Từ Đại Chủy, cô đi đến hỏi Từ Đại Chủy, vừa đi vừa dò hỏi bà ấy.
“Thím Từ, rốt cuộc chuyện này là sao thế? Sao hai người đó lại ầm ĩ?”
Từ Đại Chủy không có hiện trường đánh nhau giữa Chu Nguyệt Mai và Triệu Vĩnh Lan, nhưng cũng đoán ra được tám, chín phần mười nguyên nhân hai người cãi nhau.
“Còn có thể là gì được chứ? Người đàn bà Chu Nguyệt Mai kia moi hết tiền của thanh niên trí thức Triệu, muốn đuổi người ta ra khỏi nhà thôi.”
Chuyện qua cầu rút ván, Chu Nguyệt Mai làm cực kỳ trôi chảy.
Về chuyện bà ta vay tiền Triệu Vĩnh Lan, thanh niên trí thức không biết, nhưng người trong thôn lại nghe thấy.
“Miệng của mấy đứa nhỏ nhà họ Tô kia không quản nghiêm, chuyện thanh niên trí thức Triệu cho nhà bà ta vay tiền đã sớm truyền khắp thôn, vợ Triệu Tứ kết nhóm với Triệu Vĩnh Lan còn từng khuyên qua cô ta, kết quả cô ta không nghe, còn đánh vợ Triệu Tứ một trận, khiến cho cô ta không thèm để ý đến Triệu Vĩnh Lan nữa.”
Về bát quái ở điểm thanh niên trí thức, ở sau lưng thanh niên trí thức, người trong thôn vẫn lén thảo luận. Từ Đại Chủy thấy quan hệ giữa Giang Hựu Đào và Triệu Vĩnh Lan không tốt, cho nên không nói trước mặt cô.
Đám người Giang Hựu Đào hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết Triệu Vĩnh Lan ở nhà họ Tô kết nhóm ăn uống không quá sung sướng, cũng biết cô ta và người nhà họ Tô có mâu thuẫn, nhưng việc cô ta cho Chu Nguyệt Mai vay tiền, bọn họ chưa từng nghĩ đến.
Lý Vân Anh hỏi Trương Tuệ Tuệ: “Chuyện Triệu Vĩnh Lan cho vay tiền, em có biết không?”
Trương Tuệ Tuệ gật đầu: “Biết, mấy ngày trước cô ấy hỏi vay em, em hỏi thì cô ấy mới nói.”
Sau khi Trương Tuệ Tuệ không muốn cho Triệu Vĩnh Lan vay tiền, đã có mấy ngày Triệu Vĩnh Lan làm lơ cô ta.
Trương Tuệ Tuệ cũng lười đi buôn chuyện cô ta cho vay tiền ở bên ngoài.
“Vậy em biết là bao nhiêu không?” Lý Vân Anh cân nhắc, nếu chỉ là dăm ba đồng thì dễ giải quyết, trực tiếp hỏi bí thư chi bộ Tô là được.
Bí thư chi bộ Tô có tiền lương, luôn có thể trả được, mượn ba, năm chục đồng vẫn còn tạm được, đến lúc đó lại tìm đại đội, đại đội sẽ dự chi cho nhà họ Tôn mượn, đến sau vụ thu hoạch lại cùng nhà bí thư chi bộ Tô đối chiếu là xong.
“Lúc xuống nông thôn cô ấy mang theo hơn hai trăm tệ, đã cho vay hết.” Trương Tuệ Tuệ nói một câu khiến cho mọi người đều dừng bước, miệng Từ Đại Chủy há to đến mức không khép lại được.
“Hơn hai trăm tệ, ai da, thím lớn bằng từng này còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy đâu.” Một công điểm chỉ có vài xu tiền, nông dân xuống ruộng bận rộn một ngày cũng chỉ được một hào, đến cuối năm tính công điểm có thể được hai mươi tệ đã được xem là nhà giàu có.
Hai trăm tệ, bọn họ phải tích góp bao nhiêu năm! Từ Đại Chủy đã 52 tuổi còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận