Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 594 - Hắc hóa 1



Chương 594 - Hắc hóa 1



Chương 594: Hắc hóa 1
Cô ta nghĩ tới chuyện mình trọng sinh một lần, vì vậy cô ta cầm lấy chìa khóa xe lái xe của mình, lao thẳng xuống sông.
Bởi vì không có nữ chính chống đỡ, con của nữ chính còn nhỏ, mà con của cô ta còn có phiên ngoại sau đó.
Cô ta tử vong, trực tiếp ảnh hưởng tới phiên ngoại sau này.
Thế giới nhỏ hỏng mất.
Giang Hựu Đào ấn dấu X trên báo cáo thế giới nhỏ tan vỡ, sau đó biểu cảm một lời khó nói hết.
Ăn dưa nhiều nữ chính của thế giới nhỏ như vậy, nhưng Giang Hựu Đào vẫn là lần đầu tiên thấy được người ngu như thế.
Là suất trọng sinh trên thế giới này quá nhiều sao?
Vì sao lại cho người ngu ngốc như vậy?
Giang Hựu Đào cảm thấy cô không thể tìm ra được đáp án cho dù cô lấy đầu ra và giữ nó trong tay.

Vào ngày này, Ninh Lôi không trở lại ký túc xá, giữa trưa người của ký túc xá cộng thêm Từ Mãn Thu cùng nhau đi ăn cơm.
Bọn họ đều giàu hơn Phùng Vân Vân một chút, cũng có lòng chiếu cố Phùng Vân Vân, mỗi người gọi một phần đồ ăn, năm món ăn xếp đầy cả bàn.
Có thịt có cá có đậu hũ, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
“Nào mọi người cùng ăn đi, đây là buổi liên hoan đầu tiên của phòng 203 chúng ta, cũng là lần đầu tiên tạo dựng quan hệ hữu nghị với người của khoa toán phòng 204, chúng ta cùng ăn đi.” Giang Hựu Đào nói.
Chung Linh Linh giơ ngón cái với Từ Mãn Thu:
“Trong tất cả môn học, tôi ghét môn toán học nhất, lần nào học toán tâm trạng của tôi cũng trầm trọng giống như sắp đi vào phần mộ. Môn này đúng là đáng sợ, không theo kịp một bước kết quả sẽ sai, cũng mất nhiều điểm hơn.”
Chung Linh Linh sắp khóc:
“Cho nên khi chọn chuyên ngành tôi quả quyết chọn khoa văn, khoa văn khó tới mấy cũng không khó bằng khoa toán đúng không?”
Lời nói của Chung Linh Linh nhận được tán thành của mọi người, Từ Mãn Thu cười ngượng ngùng:
“Tôi cảm thấy toán học khá tốt, không tính là khó lắm. Hơn nữa giải được một đề xong, sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng rất thoải mái.”
“Ăn cơm ăn cơm đi.” Chung Linh Linh không muốn nghe người khoa toán nói, quá xuyên tim.
Những đề toán học kia, có lúc cô ấy nghĩ rách đầu đều không nghĩ ra được!
Giang Hựu Đào gắp một miếng thịt đặt vào bát Phùng Vân Vân: “Mau ăn đi.”
Phùng Vân Vân không cảm thấy xấu hổ, cô ấy không phồng má giả làm người mập, cô ấy rất thẳng thắn.
Cô ấy cũng không có lòng tự trọng rất cao như những người khác, nếu cô ấy là người có lòng tự trọng cao, khi cô ấy xuống nông thôn phát hiện mình không thể nuôi nổi mình đã không nhanh chóng lập gia đình.
Cô ấy im lặng ghi nhớ ý tốt của mọi người trong lòng, sau đó vui vẻ ăn bữa cơm này, cô ấy đã lâu không được ăn ngon như vậy.
Đám Giang Hựu Đào không nói gì, nhưng có hảo cảm đối với hành động thái độ của Phùng Vân Vân.
Trở lại ký túc xá, mọi người bắt đầu tự giác lên giường ngủ trưa, sau khi Giang Hựu Đào tỉnh ngủ mở hình ảnh Hệ Thống Ăn Dưa kết nối được.
Người của ủy ban các mạng đến hai nhà Ninh, Đỗ tra xét, cũng đi tìm người phụ trách tiếp đón sinh viên mới với Đỗ Tầm An, chứng minh lời Đỗ Tầm An nói không phải giả.
Lúc này chuyện Ninh Lôi vì muốn chia tay mà thiết kế Đỗ Tầm An như vậy, xem như đã là chuyện chắc chắn.
Ủy ban cách mạng tìm tới lãnh đạo của khoa hai bọn họ thương lượng, quyết định tiến hành ghi tội xử phạt hai bọn họ.
Còn chưa tới khai giảng, đã bị xử phạt như vậy, nhưng đây đã là kết quả tốt hơn vì tội lưu manh mà bị trường đuổi học.
Đỗ Tầm An hài lòng ra khỏi ủy ban cách mạng, vẻ mặt Ninh Lôi không dám tin, cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới cuối cùng chuyện này là do cô ta gánh lấy.
Cô ta thậm chí không nghĩ tới, vậy mà chuyện này sẽ logic như thế.
Cô ta chỉ đơn thuần muốn Đỗ Tầm An chuộc tội vì những sai lầm anh ta làm đời trước mà thôi, sao lại thành cô ta hãm hại?
Cô ta hãm hại gì chứ?
Từ trên lầu đi xuống, Đỗ Tầm An kéo Ninh Lôi đến góc tường, ánh mắt nhìn gương mặt mê mang của Ninh Lôi ngày xưa khiến anh ta trầm mê:
“Ninh Lôi, em muốn thoát khỏi anh sao? Không thể nào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận